Chương trước
Chương sau
Lam Hân dùng sức đẩy đẩy anh một cái, tức giận nói: “Lục Hạo Thành.”
Ánh mặt Lục Hạo Thành thâm trầm như biển, vội ôm lấy cô, “Em là của anh.”
Một câu ngắn gọn, chứng minh sự bá đạo của mình và tâm trạng lo sợ được mắt.
Lam Hân vừa nghe anh nói những lời này, lòng cũng không tự chủ được mà mêm đi, lửa giận vừa mới bùng lên đã bị câu nói bá đạo này của anh dập tắt.
“Lục Hạo Thành.”
Lam Hân võ nhẹ lưng anh, người đàn ông này vẫn rất sợ mắt đi cô, cô vân luôn biết điều đó, giờ phút này cô cũng có thê cảm nhận được sâu sắc.
“Lam Lam, anh thấy Nhạc Cần Hi đối tốt với em, anh ghen tị, anh TỔ ràng cũng đối với em rất tốt mà.
Giọng anh mang đầy bắt bình tủi thân.
Phải nói trên đời này, anh sợ nhát là việc bà xã của mình bị người khác thèm muốn.
Lam Hân nhích ra một chút tạo khoảng cách,, ánh mắt dịu dàng đong đây ý cười nhìn anh, “Lục Hạo Thành, em hiện tại đã là bà xã của anh, anh cũng không cần lo lắng cho em sẽ bị người khác đoạt mát.
Sự có mặt của Cần Hi đối với em mà nói thì không phải có ý nghĩa bình thường, có lẽ, chờ sau này anh sẽ hiễu được.”
Cô biết trong lòng Lục Hạo Thành đang lo lắng cái gì, cô đã phải tránh đi rât nhiêu chuyện, cô cũng nghĩ đến cảm nhận của anh „ „nhưng có một sô việc cô không thể dứt khoát từ bỏ được.
Hai người họ vẫn cần tin tưởng lẫn nhau.
Lục Hạo Thành lẳng lặng nhìn cô thật sâu, “Lam Lam, anh biết § nhưng chỉ vì anh quá để ý.”
Giọng anh vừa trầm thấp lại khàn khàn.
Vừa thấy đến sự thân thiết quan tâm của NhốC Cần Hi lại mang theo tình yêu sâu sắc không thể che dấu được, anh sẽ lập tức mắt đi lý trí.
Lam Hân vươn tay, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve những đường nét cương nghị trên mặt anh, cười nói: “Lục Hạo Thành, là do anh không tin tưởng em.”
Lục Hạo Thành rất nhanh lắc đầu, lập tức phản bác nói: “Lam Lam, anh không có.”
Anh rất tin tưởng cô, anh chỉ là ghen tj vì những gì Nhạc Cần Hi đã trả giá cho cô.
Ý cười của Lam Hân dần dần trở nên thâm thúy, ”A Thành, anh có.”
Lam Hân không thích cãi nhau, cô luôn rất nghiêm túc, khi phụ nữ cuông loạn đêu ở trạng thái này.
Đa số phụ nữ đều có một trái tim thủy tỉnh nh manh dễ vỡ, cho nên, cô chưa bao giờ già môm cãi láo, cho tới bây giờ vẫn luôn nghiêm túc và nói thật vê mọi thứ.
“Lam am; anIn ” Lam Hân cắt ngang lời anh, lập tức nói, “Anh tin tưởng em, chính là tin tưởng Cần Hi, nhân phẩm của Cần Hi, em có thể cam đoan với anh, anh ấy tuyệt đối sẽ không giống bao giờ làm ra những việc như: trong tưởng tượng của anh cả.”
Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, ánh mát lại u ám hơn vài phần, cô tin tưởng Nhạc Cần Hi, còn hơn tin tưởng anh sao?
“Lam Lam, em thật sự rất tin tưởng Nhạc Cần Hi.”
Ánh mắt anh gắt gao địa nhìn chằm chằm cô, không buông tha bắt cứ tia cảm xúc nào biên đồi trên mặt đối phương.
Lam Hân có chút bắt đắc dĩ nhìn anh, nêu như Lục Hạo Thành còn tiệp tục như vậy, sẽ có ngày giữa họ sẽ xảy ra xích mích.
Cô nói lời thâm thía, “Lục Hạo Thành, em và anh ấy là bạn bè, sự tín nhiệm giữa bạn bè với nhau đều rât cân thiết Lục Hạo Thành khẽ di chuyển thân mình, không nói gì, chỉ khởi động xe rôi lái xe về nhà.
Sự tin tưởng giữa bạn bè?
Nhìn xem, anh đã bị sự ghen tuông làm choáng váng đâu óc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.