Chương trước
Chương sau
Hắn thích tiền, Lục gia có gia thế vững chắc, cho dù không có được tập đoàn Lục Trân, hắn cũng sẽ không ngủ ngoài đường, và cha hắn cũng sẽ không vô tâm như vậy, sẽ không cho hắn thứ gì.
Tần Ninh Trân mỉa mai: “Không có tiền, con thậm chí không thể tận hưởng nó. Lúc Lục Hạo Thành học cấp ba đã học cách kiếm tiền và tích lũy được rất nhiều của cải trong bí mật. Nhưng còn con, con kiếm được một xu nào từ khi còn nhỏ chưa? Mặc dù con là con của ta, nhưng ta biết con có năng lực như thế nào.”
“Câm miệng!” Tần Ninh Trân ngắt lời hắn, “Đã đến lúc nói chuyện này rồi sao? Hai đứa nhớ rõ cho ta, Lục Dật Kha là tự lăn xuống lầu. “
Cố An An vội vàng gật đầu, cô ta rất hi hận vì tối nay đến đây và gặp chuyện như thế này.
Tần Ninh Trân nhìn Cố An An gật đầu, bà ta nở nụ cười hài lòng: “An An, con là một cô gái đầy tham vọng, Cố gia cuối cùng sẽ là của con, ta và tiểu Khải, sẽ không đem chuyện con muốn nuốt chửng Cố gia nói cho Cố gia đâu.”
Cố An An trở nên tức giận khi cô ta nghe điều này, bà ta đã có điểm yếu trong tay cô ta, và bây giờ cô ta cũng có điểm yếu trong tay bà ta.
Tần Ninh Trân nhìn Lục Hạo Khải, “tiểu Khải, con thì sao.”
Lục Hạo Khải nhìn bà ta thật sâu, sau đó dùng lực ấn mạnh hơn một chút, cha thành như thế này thì không thể để mẹ bị tống vào tù.
Tần Ninh Trân chỉ cười, thấy Lục Dật Kha không còn cử động nữa, bà ta cười đưa điện thoại cho Lục Hạo Khải, “tiểu Khải, ta biết con rất thương cha con, bây giờ gọi xe cấp cứu đi.”
Lục Hạo Khải cố gắng cầm lấy điện thoại, nhanh chóng gọi đến số cấp cứu.
Nửa đêm, Lục Hạo Thành đang ngủ say, chuông điện thoại nhanh chóng vang lên.
Anh mạnh mẽ mở mắt lên, sau đó chậm rãi mở ra, nhìn thấy Lam Hân trong tay còn chưa tỉnh, lông mày hơi giãn ra.
Nhìn thấy đó là số điện thoại của thư ký Lương, anh khẽ nhíu mày: “alo! Thư ký Lương, có chuyện gì vậy?” Giọng điệu của anh xen lẫn một chút bất bình.
“Lục tổng, không hay rồi, chủ tịch có chuyện rồi.” Lục Hạo Thành nhát thời ngồi dậy, trầm giọng nói: “có chuyện gì?”
Lương Vỹ: “Lục phu nhân nói, chủ tịch trượt chân ngã cầu thang, đã đưa đến bệnh viện rồi, bị chắn thương nặng ở đầu, hiện tại đang hôn mê, và được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.”
Khi Lục Hạo Thành nghe điều này, anh sững người trong giây lát, anh chưa bao giờ nghĩ rằng ngày nào đó người cha quyền lực và độc đoán đó sẽ được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
“Bệnh viện nào?” Lục Hạo Thành lo lắng hỏi, cho dù trước.
đây ông ta khốn nạn như thế nào, thì trong cơ thể vẫn chảy dòng máu của ông.
“Được, tôi tới ngay.” Lục Hạo Thành nói xong liền cúp điện thoại.
Lam Hân cũng bị anh đánh thức, ánh mắt đau khổ hỏi: “Làm sao vậy? Ai đang ở bệnh viện?”
Lục Hạo Thành cúi đầu liếc cô một cái, “Lam Lam, cha bị ngã cầu thang, rất nghiêm trọng, hiện tại anh sẽ đến bệnh viện.”
Lam Hân nghe vậy, buồn ngủ liền chạy mát,” Vậy chúng ta đi thôi. “
Lục Hạo Thành nhìn cô gật đầu, hai người mặc quần áo đi xuống lầu thì gặp Lục Tư Tư cũng vừa nhận cuộc gọi đi ra.
*A Thành.” Lục Tư Tư phấn khích nhìn em trai, cho dù cô còn chưa kịp làm gì thì bị cha cô đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Lục Hạo Thành nhìn cô, “Chị, chúng ta đến bệnh viện trước.”
“ỪI” Lục Tư Tư gật đầu.
Sau khi ba người lên xe, Lục Hạo Thành trực tiếp lái xe đến bệnh viện.
Trên đường đi, Lục Tư Tư cắn môi dưới.
“Cầu thang ở nhà, cha đi cả đời rồi, sao có thể đột ngột xảy ra tai nạn chứ?” Nhận cuộc gọi xong, cô không ngừng suy nghĩ.
Lục Hạo Thành có vẻ mặt ủ rũ và nói với chị gái những gì đã xảy ra tối nay.
Lục Tư Tư và Lam Hân nghe vậy đều cảm tháy kỳ lạ, điều mà Lam Hân không thể ngờ được là ba người này không muốn để cô đi và đã ngắm ngầm gây rắc rối cho cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.