Chương trước
Chương sau
Anh thấp giọng nói: “Mộc Tử Hoành, chúng ta cùng nhau làm, cậu cũng đừng quên, chúng ta là anh em lớn lên bên nhau từ nhỏ.”
Mấy người kia ở trong tù cũng không được sống dễ chịu, một ngày nào đó sẽ có chỗ cần dùng..
Mộc Tử Hoành may mắn cười cười: “May cũng còn có các cậu.”
Từ sau khi anh trở nên tàn phế, thân thích họ hàng đều xôn xao bàn tán, nào có chuyện sẽ đồng tình.
Ngược lại là mấy người anh em này, còn có cha mẹ anh, chưa từng từ bỏ anh.
Âu Cảnh Nghiêu hỏi: “Muốn uống chút nước không?”
Mộc Tử Hoành nói: “Tôi muốn uống nước cam.”
Vừa nghe đến nước cam, Mộc Tử Hoành bỗng nhiên nhớ tới, khoản thời gian trước lúc anh nằm viện, Nghiên Nghiên mỗi ngày đều sẽ mang đến cho anh một ly nước cam, chua chua ngọt diu vô cùng ngon miệng.
Âu Cảnh Nghiêu: “Chờ một lát, tôi đi lầy giúp cậu.”
Âu Cảnh Nghiêu đánh giá Lục Hạo Thành chắc đã quay đủ rồi.
Lục Hạo Thành lưu video, trực tiếp gửi qua cho Lam Hân.
Lam Hân vừa mới đến quảng trường, đang đậu xe thì nhận được video của Lục Hạo Thành.
Cô hơi nhíu mi, Lục Hạo Thành này trực tiếp gửi qua cho Nghiên Nghiên là được, như thế nào còn gửi qua cho cô nữa chứ.
Lam Hân đem đoạn video gửi cho Nhạc Cẩn Nghiên xong rồi mới xuống xe đi vào quán ăn chờ Nhạc Cần Hi.
Nhạc Cần Nghiên vốn đang rầu rĩ không vui ngồi ở trong phòng mà ngắn người.
Âm báo tin nhắn wechat vang lên, cô cúi đầu vừa thấy, là Lam Hân gửi cho cô đoạn video, tùy ý bám vào nhìn một chút, là video quay Mộc Tử Hoành.
Cô đau đớn trong lòng, mắt hơi mở to, nhanh chóng mở: video lên, cô nhìn thấy Mộc Tử Hoành đang ngồi trên xe lăn, anh gầy đi rất nhiều, làn da lại trắng nhọt nhạt hơn trước, đáy mắt anh vẫn thấp thoáng vẻ đau khổ, cúi đầu nhìn di động, cô nhìn anh như vậy, tim càng đau nhói.
Cô thấp giọng phẫn nộ quát: “Mộc Tử Hoành, tên khốn nhà anh, vì cái gì mà sau khi để em biết được tắm lòng của anh rồi lại không bao giờ muốn gặp lại em nữa.”
Cô nở nụ cười đầy chua xót.
Vẫn còn một chặng đường dài phải đi ở phía trước, vì sao anh lại không có niềm tin vào bản thân đến vậy?
Đưa mắt nhìn về phía trước, chỉ cần hai người đồng tâm hiệp lực ở cùng một chỗ, cùng nhau cố gắng, nhất định có thể chiến thắng muôn vàn khó khăn.
Nhạc Cần Nghiên nghĩ như thế nào cũng thấy không cam tâm, không đi đến cuối cùng, cho dù không thể được coi là tình yêu đúng nghĩa.
Mộc Tử Hoành đối với cô, chẳng lẽ thật sự chỉ là cảm giác rung động thoáng qua thôi sao?
Phải chăng chỉ là thứ tình cảm nhất thời?
Nhạc Cần Nghiên gửi tin nhắn wechat cho Mộc Tử Hoành: [ Mộc Tử Hoành, đồ nhu nhược nhà anh, anh cho là trốn tránh không thầy em chính là vì muốn tốt cho em à?
Tình yêu đích thực không phải vô cùng luyến tiếc đối phương sao?
Tình yêu đích thực không phải là mãi mãi luôn đồng hành cùng người mình yêu sao?
Vì sao sau khi khiến em hiểu được tình cảm của anh, Anh lại vứt bỏ em, Mộc Tử Hoành, chơi đùa người khác như vậy vui lắm sao?] Lúc này, Lục Hạo Thành cùng Âu Cảnh Nghiêu đã rời đi.
Mộc Tử Hoành đang chuẩn bị đi làm việc, tuy rằng chân không thể đứng dậy, nhưng anh vẫn không bỏ bê chậm trễ công việc của mình.
Trong tay anh cầm điện thoại di động, cúi đầu liền thấy tin nhắn Nhạc Cần Nghiên vừa gửi tới cho mình.
Thật ra anh vốn nghĩ sẽ block tài khoản wechat của Nghiên Nghiên, tuy nhiên sau khi lưỡng lự thử vài lần, anh đều không nỡ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.