Cũng không nhìn xem bản thân là ai, có mặt mũi thế nào, có bao nhiêu phân lượng, có đủ để người ta nể mặt hay không.
Mấy đứa con gái hoang đàng chỉ biết ăn uống, ham vui mà dám nói những lời vô liêm sỉ như vậy trước mặt con gái ta.Lỗ tai ta nghe vào cũng cảm tháy bản.”
Lâm Mộng Nghi bị tức đến hít thở không thông.
Trong lòng Lam Hân cảm thấy ấm áp, đây là lần đầu tiên có mẹ đứng ra bênh vực cho cô, trước kia khi bị người ta ức hiếp nhục mạ, chỉ một mình cô tự mình chống đỡ.
“Mẹ, đừng bận tâm, cũng đừng tức giận nữa, đều đã là chuyện quá khứ, con đã sớm quên rồi.
Là con không tốt,đã khiến mẹ phải thương tâm, con đã từng sống cuộc đời như vậy.”
Đã từng sống một cuộc đời bất lực cùng cô độc như vậy.
Lâm Mộng Nghi đau lòng kéo tay Lam Hân, nhìn cô đầy từ ái “Về sau có mẹ, sẽ không để con bị bắt nạt thêm lần nào nữa.”
Lam Hân cười gật đầu.
Cô nhìn đám người Tôn Tịnh Nhã, thấy bọn họ vừa chật vật lại sợ hãi phát run, đáy lòng cũng không có chút cảm thông gì.
‘Vương Ngọc lại mặt xám như tro tàn nhìn Lam Hân, “Lam Hân, tôi biết sai rồi, tôi thật sự sai rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ… làm như vậy nữa, niệm tình chúng ta từng là bạn học cũ, xin cô bảo mẹ mình rút lại lời vừa nói đi.
Nếu biết cô là con gái nhà họ Có, tôi sẽ không bao giờ làm như vậy, hơn nữa chuyện tối hôm nay là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392969/chuong-973.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.