Chẳng lẽ em không thích để Giai Kỳ vào nhà họ Cố sao?”
Giọng điệu Cố Ức Lâm bình thản, không nóng không lạnh, đều đều dễ nghe.
Cố An An nghỉ hoặc nhìn qua, anh hỏi vậy là ý gì?Cô ta đương nhiên không thích người phụ nữ kia vào cửa, khiến mình khó chịu.
“Anh hai, sao anh có thể nói vậy?
Mặc kệ là ai, chỉ cần có thể khiến anh hạnh phúc là tốt rồi.”
Cố An An nói xong, liền đứng dậy, “Em phải đi rồi, Hạo Khải đợi chắc cũng sót ruột.”
Cố Ức Lâm cười cười: “Đi đường cần thận!”
“Vâng!”Cố An An xoay người rời đi.
Mà Cố Ức Lâm trong nháy mắt lúc Cố An An, tươi cười dần dần đông cứng lại.
Anh đi lên ban công tâng hai, nhìn thây Lục Hạo Khải mang theo Có An An rời đi.
Anh xoay người tiền vào phòng Cố An An.
Nhìn lướt qua phòng cô ta, xa hoa xinh đẹp.
So với phòng của anh và anh cả cũng đẹp hơn.
Nhà họ Có, vẫn chưa từng bạc đãi cô ta.
Cố Ức Lâm thở dài một hơi, không hy vọng xa vời cô ta mang on, chỉ hy vọng cô ta là một người lương thiện.
Anh tìm quanh một vòng, không có phát hiện được gì.
Anh đứng ở bàn làm việc suy nghĩ một hồi, sau đó cẩn thận suy nghĩ về thói quen đặt đồ của Có An An.
Cố An An thích nhét những thứ quan trọng vào gầm giường hoặc sau tủ, đây là biểu hiện của việc cô ta không có cảm giác an toàn.
Cố Ức Lâm nhìn thoáng qua giường Có An An, chiếc ghé nhỏ màu trắng, đúng rồi, Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392949/chuong-953.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.