“Cha, mẹ, mọi người đã trở lại.”
Kỳ Kỳ sau khi biết chuyện mình có cha ruột thì rất vui vẻ.
Hoàn toàn bỏ đi hai chữ”tương lai”, trực tiếp gọi cha.
“Ừm! Kỳ Kỳ, có nhớ cha không?”
Lục Hạo Thành đi qua đi ôm lấy con gái, hôn lên mặt cô bé một cái.
Lam Tử Kỳ hạnh phúc gật đầu, đôi mắt trong veo tràn đầy ý cười, “Cha, nhớ, rất rất nhớ, mỗi phút mỗi giây đều suy nghĩ, bạn học trong lớp cũng không dám … mắng ba anh em con không có cha nữa, ngược lại đều đã biết cha là cha của bọn con, tất cả đều trở nên khách khí.”
Lục Hạo Thành nhẹ nhàng vuốt tóc con gái “Kỳ Kỳ, đều lỗi của cha, không sớm nói cho các con.”
Mắt Lam Tử Kỳ mờ hơi nước ” Hiện tại nói ra cũng không muộn, mẹ con vẫn là của cha, ba anh em vẫn là của cha.”
Sau khi có cha, cô bé cảm giác oan ức đã chịu trong khoảng thời gian này, lúc được cha ôm vào lòng lập tức tan biến.
“Ôi trời, con nhóc này cái gì cũng nói được.”
Bà nội Cố nhìn thấy ba chắt ngoại, đều muốn ôm về nuôi.
Cô nhóc này thật lạnh lợi, có con bé ở nhà, bà nhất định sẽ rất vui vẻ.
“Cố nội, ta cháu chính là áo bông tri kỷ của mẹ.”
Lam Tử Kỳ nhìn bà cố cười đắc ý.
“Ôi trời, con bé thật khiến người ta yêu thích.”
Bà đưa mắt nhìn Mộ Thanh, “Thanh Thanh, mấy năm nay vật vả cho cháu, mang theo ba đứa nhỏ thật không dễ dàng.”
Mộ Thanh cười với vẻ mặt hạnh phúc nhìn ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392940/chuong-944.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.