Chương trước
Chương sau
Tần Ninh Trăn lên kế hoạch lâu như vậy, chỉ vì tài sản của tập đoàn Lục Trăn.
Lam Hân cùng Lục Hạo Thành đi đón 4 đứa nhỏ Tiểu Tuần.
Dọc theo đường đi, ba anh em Tiểu Tuấn cũng không dám nói chuyện, sắc mặt Lam Hân vẫn không tốt, ba đứa đều biết mẹ rất tức giận Chỉ có Sở Phi Dương, một đường líu ríu, Lục Hạo Thành ngẫu nhiên trả lời cậu bé vài câu.
Sở Phi Dương cũng biết cậu nhà mình kiệm lời, vẻ mặt không vui nhìn Lam Tử Kỳ, hỏi: “Kỳ Kỳ, sao cậu không nói lời nào?”
Lam Tử Kỳ trừng mắt: “Sao cậu nói nhiều như vậy?”
Sở Phi Dương bị gắt, sắc mặt cũng không tốt, “Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, sao cậu không nói lời nào?”
Lam Tử Kỳ: “Mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, có cái gì đâu, ngồi yên, đừng lộn xôn.”
“AI”Sở Phi Dương nghe lời ngồi yên.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua Sở Phi Dương qua kính chiều hậu, hơi mim môi, xem ra Sở Phi Dương, chỉ có con gái anh mới trị được.
Anh thu hồi ánh mát, lại nhìn thoáng qua Lam Hân, thấy sắc mặt cô vẫn chưa khá lên, chợt cảm thấy ảm đạm vài phần.
Một đường đến nhà, tất cả mọi người đều ở nhà.
Lam Hân vừa vào cửa, đã bị Nhạc Cẩn Nghiên cùng Lục Tư Tư lôi kéo lên lầu.
Ba anh em Lam Tử Tuần vừa thấy, cũng yên lặng đi theo.
Mộ Thanh vốn hiểu Lam Hân, vừa thấy sắc mặt con gái đã biết hai người họ có chuyện gì xảy ra.
“A Thành, Lam Lam đã biết rồi sao?”
Lục Hạo Thành khẽ gật đầu: “Mẹ, Lam Lam đều biết rồi, nói ra, lòng con cũng thoải mái hơn rất nhiều.”
Dịch Thiên Kỳ mở miệng: “Nhưng Lam Lam nhà ta tức giận, ta cũng không nhìn nồi.”
Mộ Thanh: “Thiên Kỳ, ông ở một bên nói mát, hiện tại hai đứa đã kết hôn rồi.”
Dịch Thiên Kỳ nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành, không nói gì.
Lục Hạo Thành đi đến bên cạnh ông rồi ngồi xuống, biết ông cũng biết chuyện này, xem ra là mẹ nói: “Chú Dịch, chú nói xem, Lam Lam sẽ tha thứ cho cháu sao?”
Dịch Thiên Kỳ sửng sốt, nhìn thoáng qua anh, giọng lạnh lùng nói: “Con gái ta nhìn qua rất dễ dàng mềm lòng.”
Lục Hạo Thành đồng ý gật đầu, cười nói: “Cho nên, chú Dịch, Lam Lam sẽ nhanh tha thứ, chúng cháu cũng đã thương lượng sẽ đến biệt thự Bành Hồ.”
Dịch Thiên Kỳ vừa nghe bành hồ biệt thự, cả người đều kích động “Bên kia hoàn cảnh không tồi, ta và mẹ cháu không có ý kiến, Lam Lam đồng ý là được rồi.”
Lục Hạo Thành vừa nghe, có niềm tin gật đầu: “Chú Dịch, cháu tin tưởng thuyết phục được Lam Lam, mọi người cứ chờ tin tức tốt, qua đó chú đi làm cũng tiện, máy đứa trẻ đi học cũng tiện.”
Mộ Thanh: “A Thành, Lam Lam cần yên lặng một chút, hôm nay con đừng làm phiền con bé, lát nữa ăn cơm cũng không cần gọi nó xuống, con đem cơm đến phòng con bé đi, nếu hai đứa chịu ngồi xuống nói chuyện, thì nói một chút.”
“Vâng, mẹ.”
Lục Hạo Thành đau lòng, Lam Lam không vui, tâm trạng anh cũng không tốt nỏi.
Anh cứ nghĩ rằng mình làm tốt mọi việc rồi cuối cùng sẽ có ngày cô trở lại thành phố này và quay lại với anh.
Hiện tại tất cả giấc mộng đều thành hiện thực, nhưng còn bất ngờ có thêm ba bảo bối, đó là điều may mắn của anh.
Trong phòng Lam Hân.
Lam Hân nhìn hai người chị em trước mặt, có chút sầu nao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.