Có Ức Sầm vừa thấy, cười với vẻ mặt lấy lòng: “Bà nội, bà không phải cũng có cháu gái sao 2 Sao phải hâm mộ nhà người khác.”Cố Ức Sầm chỉ trỏ liếc qua Cố An An.
Có An An nhảy dựng, luôn cảm giác Có Ức Sầm không có ý tốt.
“Ôi trời! Cháu gái nhà người khác có năng lực như vậy, ta nào có?”
Bà nội Cố cũng không thèm nhìn đối phương, từ lúc trở về chạm mặt lúc Cố An An vào cửa thì luôn coi cô ta như không khí.
Cố An An cười dịu dàng nói: “Bà nội, cháu hiện tại đã đi làm rồi.”
Bà nội Cố nhìn thoáng qua cô ta, chế ngạo nói: “Cũng may cô ra ngoài làm việc, tôi còn tưởng rằng cô phải trông cậy vào nhà họ Cố nuôi cô cả đời chứ?”
“Bà nội, sao bà luôn đối xử với cháu như vậy?
Là bởi vì cháu không phải con ruột nhà họ Cố sao?”
Cố An An trước kia nghe vậy nhưng chưa bao giờ dám phản bác, nhưng hiện tại không giống nữa, cô ta tự thấy mình đã có năng lực, không để cho người khác nói bản thân như vậy nữa.
Bà lão trước mặt này, cho tới bây giờ vẫn nhìn cô ta không vừa mất.
Bà nội Cố cười chế nhạo: “Những đứa trẻ được nhận nuôi chiêm cả nửa vòng trái đất, xem người ta sống thế nào, còn cô thì sống thế nào?
Cả ngày ăn mặc lòe loẹt không khác gì chim công cắm hoa, trông được còn dùng không được, cuộc sống yên ổn là do người khác cáp cho chắc?
Là chính mình phải kiếm được.”
“BA Hội… ” Sắc mặt Cố An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392687/chuong-691.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.