Lục Hạo Thành có chút xấu hổ ho hai tiếng.
“Cảnh Nghiêu, cậu quên cái gì sao?”
Lục Hạo Thành mở lời, mặt có chút hồng, vẫn giữ được bình tĩnh.
Âu Cảnh Nghiêu vẫn nghiêm mặt, Lục Hạo Thành bị người anh em này nhìn đến mức da đầu có chút run lên.
Nhìn anh như vậy làm gì?
Có việc cứ nói thẳng, dù sao anh em đều làm cùng chỗ, cũng không để ý vài chuyện này.
Cuối cùng, Âu Cảnh Nghiêu lên tiếng: “Lục Hạo Thành.”
Sau đó không nói gì nữa.
Lam Hân hơi mím môi, cũng đoán không ra Âu Cảnh Nghiêu sẽ nói cái gì.
Âu Cảnh Nghiêu đi ra khỏi thang máy, dáng vẻ cao ngắt, đứng cách Lục Hạo Thành vài bước “Chúng ta đánh một trận.”
Lục Hạo Thành: “
đánh nhau tổn h không phải cố ý.”
” Lam Hân vội cười cười: “Thư ký Âu, ình cảm lẫn thân thể, A Thành cũng “A Thành?”
Âu Cảnh Nghiêu bỗng nhiên híp mắt nhìn Lam Hân, gọi thân mật như vậy rồi.
Vẻ mặt Lam Hân căng thẳng, gọi A Thành có gì sai sao?
Ở trước mặt mẹ, cô cũng không thể gọi cả họ tên anh ấy mà?
Không phải, hiện tại không phải lúc thắc mắc chuyện này, cũng không phải thời đại dùng nắm đắm, đánh một trận là sẽ ổn thỏa.
Hiện tại là thời đại văn minh, Lục Hạo Thành, sao có thể may mắn như vậy?
Lục Hạo Thành biết Âu Cảnh Nghiêu tức giận, nguyên nhân anh cũng biết, là bởi vì anh nói xấu cậu ta trước mặt Lam Lam, nếu bình thường ở trước mặt mấy người anh em vui đùa, cậu ta cũng không thấy nghiêm trọng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392685/chuong-689.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.