Trầm Giai Kỳ cũng phót lờ anh.
Mà Có Ức Lâm không để cho cô làm việc gì, Trầm Giai Kỳ làm gì, anh đều giành làm.
Sau chín giờ, Trầm Giai Kỳ phải đi về nghỉ ngơi.
Sau khi chào nhân viên cửa hàng, cô định xách túi rời đi, cũng không thèm nhìn tới Có Ức Lâm đang đứng sau.
Đối với cô hiện tại mà nói, còn chưa đủ dũng khí tha thứ cho Có Ức Lâm.
Cố Ức Lâm tháy thé, liền cầm áo khoác, liền đuỏi theo.
“Giai Kỳ, anh đưa em về!”Cố Ức Lâm vừa khoác áo vừa nói.
Hôm nay khi đến đây, anh cũng rất ngạc nhiên, khoảng thời gian này anh vẫn đi qua nơi đây, nhưng anh chưa bao giờ gặp Giai Kỳ.
Vẻ mặt Trầm Giai Kỳ có muôn vàn cảm xúc, nhìn Cố Ức Lâm, vừa có chút vui mừng lại mắt mát.
“Ức Lâm, không cần, cũng không xa, rất nhanh sẽ về đến nhà.”
Cô từ chối, còn chưa nghĩ kĩ, đời này cô sẽ lấy chồng.
Hiện tại cô cảm giác mỗi ngày đều rất viên mãn, công việc kinh doanh cũng tốt lắm.
Cô muốn sống một cuộc sống bình yên.
“Không được, Giai Kỳ, anh đưa em trở về.”
Cố Ức Lâm cố chấp nhìn cô, khuôn mặt tràn đầy sức sống của anh đầy vẻ đau lòng.
Anh phải cầu xin Giai Kỳ tha thứ, Giai Kỳ một mình như vậy quá mệt mỏi, cô hiện tại mang thai không tiện.
“Không cần.”Trằm Giai Kỳ bình tĩnh mặt nhìn anh.
“Cần!”
Cố Ức Lâm vẫn cố chấp nhìn cô.
“Ức Lâm, chúng ta cần phải suy nghĩ kỹ. ….. ” “Giai Kỳ, anh sẽ để em có thời gian suy nghĩ, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392658/chuong-662.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.