Tư Sân bay, Lục Hạo Thành đứng trong đám đông chờ chị gái, những lúc chỉ có một mình, vẻ mặt anh vẫn luôn thờ ơ, lạnh lùng, những người bên cạnh đều dồn hết sự chú ý lên người nào đó, nhưng anh lại rất lạnh lùng, họ cũng không tự chủ được mà duy trì khoảng cách.
Trên gương mặt đẹp trai lúc này đang đè nén sự khó chịu, vẻ lạnh lùng không che dấu, nhiều phụ nữ lướt qua đều kinh ngạc nhìn anh thêm vài lần.
Nhưng anh chính là không để ai vào mắt, vô cùng chán ghét chốn đông người, nhưng chị gái đã nhiều năm chưa về nước, lần này anh vẫn có kiên nhẫn chờ.
Bỗng nhiên, một người phụ nữ cao ráo xinh đẹp trong chiếc váy bó sát màu bạc rơi vào mắt anh.
Mái tóc của cô nhuộm thành màu chocolate ngọt ngào, uốn thành những lọn tóc gợn sóng bồng bềnh. Ánh đèn rơi trên mái tóc, như tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Giống như toàn thân cô phát sáng, trở nên xinh đẹp tuyệt mỹ, màu bạc rất kén người mặc, nhưng khi được cô khoác lên người thì càng thêm tinh xảo, xuất trần.
Lục Hạo Thành cười cười, chị gái hoàn toàn thừa hưởng nét đẹp từ mẹ, vẫn luôn xinh đẹp như vậy.
Bên cạnh cô là một cậu bé trắng trẻo, cháu của anh, Sở Phi Dương.
Nhưng lúc này, cậu bé đang mải mê cúi đầu chơi trò chơi, Lục Hạo Thành nhìn thì cau mày.
Sở Phi Dương cùng tuổi với ba anh em Tiểu Tuấn, năm nay cũng đã sắp lên tiểu học.
“Sở Phi Dương.” Lục Hạo Thành không vui gọi một tiếng.
Sở Phi Dương lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392558/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.