Lam Tử Nhiên nhếch môi nói: “Kỳ Kỳ, anh mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi! Hiện tại cũng sắp phải đến trường.”
Bộ phim vừa rồi, nhiều cảnh hành động, cảnh hành động của cậu cũng rất nhiều, bây giờ cảm giác mệt chết đi được, muốn diễn tốt vai diễn thì sẽ càng mệt.
Lam Tử Kỳ cũng biết anh hai mệt nhọc, nên ngừng nói, yên lặng nhìn qua anh cả, thấy đáy mắt người kia xẹt qua một tia đau lòng, cô bé cong môi cười, anh cả không giỏi diễn đạt, nhưng cảm xúc đều bộc lộ trong ánh mắt.
“Anh cả, Anh hai, các anh không phát hiện, chú Lục rất giống chúng ta sao?”
Lam Tử Tuấn lập tức căng thẳng, mím môi không nói lời nào, trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới hai chiếc đồng hồ đắt tiền đến líu lưỡi kia.
Lam Tử Nhiên cũng có chút đăm chiêu, nhìn Kỳ Kỳ cười nói: “Kỳ Kỳ, em cũng nhìn ra?”
Lam Tử Kỳ híp mắt “Anh hai, em cũng không mù, đương nhiên nhìn ra được.”
Lam Tử Nhiên nhìn anh cả, lần đầu tiên cậu nhìn thấy chú Lục, cũng đã nhìn ra, “Anh, sao không nói lời nào?”
Lam Tử Tuấn mặt không chút thay đổi, “Em muốn anh nói cái gì?”
Lam Tử Nhiên cười nhẹ, anh cả thông minh nhất trong ba người, anh luôn luôn biết rất nhiều chuyện mình và Kỳ Kỳ không biết.
“Anh, không phải anh cũng thầy rất giống?”
Lam Tử Tuấn:”Không giống!”
Lam Tử Nhiên lập tức nghĩ thầm: “Quỷ mới tin anh!”
Cậu quỷ dị cười nói: “Anh, khuyên anh thành thật một chút.”
Lam Tử Tuấn khóe môi chậm rãi mở ra: “Khuyên em ít miên man suy nghĩ đi!”
Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392521/chuong-525.html