Anh buồn bực đáp “Lam Lam, là tôi muốn trêu chọc em.”
Anh nói rất thẳng thừng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cô, không rời đi.
Lam Hân cười cười, không nói gì, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Gió đêm thổi tới, khá mát mẻ, tóc mái trên trán Lam Hân nhẹ nhàng bị thổi bay, khiến cô trông có vẻ nghịch ngợm, tản mát ra một sức sống trẻ trung.
Người đi đường, đều nhịn không được ghé mắt nhìn cô.
Vừa dời mắt, lại nhìn thấy Lục Hạo Thành soái khí, ánh mắt lại trở nên vô cùng si mê.
Lục Hạo Thành cũng phải rùng mình, bước nhanh rời đi.
Mà không có được câu trả lời của Lam Hân, anh lại buồn bực, bước nhanh đuổi kịp cô, hỏi: “Lam Lam, em xinh đẹp như vậy, người theo đuổi cũng không ít nhỉ?”
Cô hiểu biết chính mình, anh cũng muốn hiểu thêm về cô.
Anh biết mỗi một Nhạc Cần Hi, cũng đã đủ đau đầu rồi..
Lam Hân cười nói: “Lục Hạo Thành, tôi là bà mẹ đơn thân, làm sao có người theo đuổi chứ, anh đó, đừng thắc mắc với chuyện hày ~: Lục Hạo Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi, phúc hắc cười: “Lam Lam, chúng ta chơi một trò chơi đi.”
Lam Hân rất có hứng thú nhìn lại, tự hỏi giám đốc Lục ngày thường cao quý nghiêm túc sẽ chơi trò chơi gì đây?
“Trò gì?”
Lam Lam, điền thành ngữ, tôi ra một thành Thành ngữ, em thêm vào từ còn thiếu.”
Lam Hân nghĩ nghĩ, cảm thấy không tôi, cũng khá thú vị..
“Anh nói đi.”
Lục Hạo Thành hơi nheo mắt, đáy mắt xẹt qua ý cười đen tối:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392485/chuong-489.html