Lục Hạo Thành nghe vậy liền bối rồi.
Anh nói: “Mẹ, chuyện về Lam Lam, tình thế bắt buộc, con cũng là con của mấy đứa nhỏ, cả nhà ta cũng nên ở cùng với nhau mới phải.”
Mộ Thanh khẽ gật đầu, hỏi: “Hạo Thành, con định bao giờ thú nhận mọi chuyện với Lam Lam?”
Lục Hạo Thành hít một hơi thật sâu, theo kế hoạch dự định ban đầu, anh định nói cho Lam Lam biết về thân phận thật sự của cô, sau đó mới kể cho cô biết chuyện anh là bố ruột của các con cô.
Lục Hạo Thành nghiêm mặt nhìn mẹ, trầm giọng, nói: “Mẹ, mẹ còn nhớ Tiểu Ức nhà bác Cố không? Đó chính là Lam Lam.”
“Cái gì?” Mộ Thanh ngạc nhiên, sững người, nhìn chằm chằm con trai, không dám tin vào điều này.
“Hạo Thành, ý của con là Lam Lam chính là cô bé Tiểu Ức mà năm đó chạy theo con ra ngoài rồi mất tích ư?” Mộ Thanh vẫn không dám tin rằng Lam Lam chính là Cố Ức Lam.
Đến giờ bà vẫn còn nhớ đó là một cô bé hồn nhiên, đáng yêu.
Lục Hạo Thành gật gật đầu, trên gương mặt tuấn tú của anh lộ rõ vẻ buồn bã, đau khổ, nói: “Mẹ à, Lam Lam vừa quay về Giang Thị, con đã nhận ra luôn rồi, nhưng con vẫn chưa dám nói sự thật với bất kỳ ai. Con sợ Tần Ninh Trăn sẽ lặp lại chuyện năm đó, bắt mẹ phải bỏ đi, và cướp mắt Lam Lam của con, hơn mười năm qua, con sống cũng chỉ vì muốn tìm mẹ và Lam Lam.”
“Nhưng đến giờ, khi tìm được mẹ và Lam Lam rồi, con vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392460/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.