Hai người họ thay giày ở lối vào.
Lục Hạo Thành bật đèn lên, ngay lập tức, cả căn biệt thự trở nên rực rỡ!
Âu Cảnh Nghiêu nhìn anh và không nói gì!
Đi đến ghế sofa trong phòng khách, ngồi lên, rồi quay đầu nhìn lại!
Có một chút mệt mỏi xuất hiện trên khuôn mặt!
Lục Hạo Thành cũng ngồi đối diện với anh ấy với khuôn mặt mệt mỏi.
Những đêm này, đã không ngủ ngon, anh cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Đôi chân thon dài của anh xếp lại một cách duyên dáng mà mạnh mẽt Chỉ nhìn các đường nét trên khuôn mặt góc cạnh của anh, đôi môi mỏng, không chút độ cung.
Ánh mắt Âu Cảnh Nghiêu từ từ liếc nhìn anh rồi hỏi: “Hạo Thành, nếu tiếp tục như vậy thì không phải là cách?”
Một lúc sau, Lục Hạo Thành mới trầm mặc nói: “Tôi biết.”
Âu Cảnh Nghiêu nhìn, nhưng cũng hơi do dự hỏi: “anh dự định sẽ làm gì? Cứ tiếp tục như vậy……” Âu Cảnh Nghiêu muốn nói lại dừng.
Giọng điệu của anh ấy bỗng nhiên nặng nè: “không tiếp tục như vậy thì phải làm gì? Bây giờ, Tần Ninh Trân đã biết sự quan tâm của anh dành cho Lam Hân, chỉ sợ rằng sẽ không ngồi chờ đợi để chết.
Hơn nữa, bà ta sở hữu 50% cổ phần trong tập đoàn Lục Trân, bây giờ đụng vào bà ta, chính là nhường tập đoàn Lục Trân cho bà ta đó.
Tôi biết đây là tâm huyết trước đây của mẹ anh, nhưng nếu như anh còn chịu đựng, chỉ sợ là mọi thứ sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta mà thôi.
Âu Cảnh Nghiêu hiểu tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392421/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.