Món ăn nhanh chóng được mang lên, cá hấp, tôm, đều là món mà Lục Hạo Thành thích ăn!
Hai người cũng không uống rượu, trực tiếp cầm chén cơm, rồi lặng lẽ ăn!
Thoạt nhìn, cả hai đều hạ lông mày, biểu cảm điềm đạm, lặng lẽ ngồi ăn!
Căn phòng yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng động khi ăn của hai người họ!
Âu Cảnh Nghiêu và Lục Hạo Thành, luôn thích những nơi yên tĩnh!
Điều này cũng khiến cho hai người họ có điểm tương đồng!
20 phút sau!
Lục Hạo Thành buông đũa xuống, nhặt khăn giấy bên cạnh lên, nhẹ nhàng lau miệng, rồi bưng chén trà bên cạnh lên uống một ngụm.
Nói: “Tôi no rồi!”
“Tôi cũng no rồi!” Âu Cảnh Nghiêu từ từ đặt đũa xuống!
Nhìn Lục Hạo Thành, nói: “hai tiếng trước tôi đã gặp Lam Hân.”
Lục Hạo Thành chau mày hỏi: “ở đâu?”
“Gần nhà tôi!”
“Lam Lam đến gần nhà cậu làm gì?” Lục Hạo Thành nghi ngờ hỏi.
Âu Cảnh Nghiêu từ từ mím môi, nhưng không nói gì cả, anh ấy cũng bưng chén trà bên cạnh lên, uống một ngụm.
Nghĩ một hồi nói, “Khi tôi gặp cô ấy, cô ấy rất đau khổ!”
Lục Hạo Thành nghe xong, bỗng nhiên lo lắng, “tại sao?”
Anh nắm chặt hai tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn Âu Cảnh Nghiêu, anh tự nhắc nhở bản thân mình, và nói với Âu Cảnh Nghiêu, nhất định nhất định phải kiên nhẫn, sau đó tò mò suy nghĩ, rồi giận dữ, rồi lo lắng, nhất định phải kiên nhẫn với anh ấy!
Âu Cảnh Nghiêu lại nói: “cô ấy có bị ngã, chân bị thương rồi!”
Lục Hạo Thành cố gắng đè nén muôn loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392418/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.