Chương trước
Chương sau
Lam Hân nhíu mày, Khương Thế Khiêm, Khương Trí Xa, Đào Mộng Di đều đến đây, cũng trực tiếp đến tầng 25.
Mục đích họ đến đây là quá rõ ràng.
Nhưng chính cô cũng không hiểu được tại sao Lục Hạo Thành đột nhiên muốn thu mua Khương Thị.
Cho dù thu mua lại lúc này cũng là một một đống hỗn độn, mấy năm gần đây công ty bọn họ thâm hụt rất lớn, muốn lấp đầy những lỗ hồng lớn đó, cũng phải hao tâm rất nhiều.
Dù sao, ở nhà họ Khương có Đào Mộng Di thủ đoạn cao minh, nếu không cũng không sốt sót đến hiện tại.
Khương Trí Xa nhàn nhạt liếc nhìn Lam Hân, không nói gì.
Mà Khương Thế Khiêm lẫn Đào Mộng Di, ánh mắt âm trầm nhìn cô.
Lam Hân không mở miệng, lại nhìn thấy Âu Cảnh Nghiêu đang đi tới.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, quần tây đen, dáng người cao dài, tóc đen phiêu dật , tóc đen bồng bềnh, điềm đạm hơn so với vẻ dịu dàng trước đây.
“Thư ký Âu, chào buổi sáng!” Lam Hân nhợt nhạt cười.
Âu Cảnh Nghiêu lặng lẽ nhìn cô, con ngươi đen trắng rõ ràng, sáng ngời, đôi môi căng mọng, khóe môi khẽ nở nụ cười.
z Đôi môi mỏng gợi cảm của anh chậm rãi nói, giọng điệu dễ nghe: “Lam Lam, tới rồi à.”
Lam Hân sửng sót một chút, sau đó cười gật đầu: “Vâng”
Loading...
Âu Cảnh Nghiêu mắt liếc qua ba người nhà họ Khương, ánh mắt lạnh lùng hơn rất nhiều.
Anh nhớ ra điều gì lại nhẹ nhàng hỏi Lam Hân: “Quản lý Lam, có muốn uống cà phê không? Tôi đang định đi pha cà phê!”
Lam Hân mỉm cười, “Thư ký Âu , cám ơn, tôi còn có một cuộc họp buổi sáng.”
Lam Hân nói xong thì muốn đi, buổi sáng cô không thói quen uống cà phê.
Nhưng khi cô vừa bước được một bước, đã bị Đào Mộng Di gọi lại.
“Quản lý Lam, chúng ta có thể nói chuyện không?” Giọng nói của Đào Mộng Di có chút sắc bén, giọng điệu như bảy năm trước từng nói với Lam Hân.
Có lẽ trong lòng Đào Mộng Di, Lam Hân luôn thua kém bà ta.
Bất cứ hoàn cảnh nào, cũng không muốn tỏ ra thấp kém trước mặt Lam Hân.
Ngay cả trong thời khắc nguy cấp này, bà ta vẫn không muốn cúi đầu trước cô.
Lam Hân dừng lại, lạnh lùng: “Phu nhân, không biết chúng ta có cái gì để nói nhỉ?”
Xem ra bà ta đã không còn kiên nhẫn như ngày xưa.Cô nghĩ sẽ phải đôi co với bà ta khoảng năm sáu ngày, nhưng lúc này đây, qua một đêm đã nhịn không được tìm đến cô, quả nhiên là lớn tuổi rồi, sức kiên nhẫn cũng càng ngày càng kém.
Đào Mộng Di nghe vậy hơi tái mặt, tức giận nhìn Lam Hân.
Khương Lam Hân này, chỉ mấy năm không gặp, cũng tự tin hơn rất nhiều, không chỉ năng lực, mà mồm miệng cũng nhanh nhạy hơn.
Bà ta châm chọc cười lạnh: “Lam Hân, không cần giả ngu, Ngày hôm qua mày bị dị ứng với xoài, có thú vị gì đâu mà giấu giếm?mày chính là Khương Lam Hân!”
Lam Hân nheo mắt, chuyện xảy ra ngày hôm qua ai cũng thấy rõ, cô cũng không thể che dấu được nữa.
Lúc này, Khương Trí Xa cũng đi tới.
Dáng người cao lớn của hắn lập tức bao trùm Lam Hân.
Lam Hân hơi lùi lại phía sau, bình tĩnh nhìn Khương Trí Xa miệng đang cười, nhưng nụ không hề có trong ánh mắt.
Khương Trí Xa nhìn cô cười, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ lạ.
“Lam Hân, không nghĩ tới thật là em. Mấy năm không gặp, em càng ngày càng xinh đẹp. Vân là em tài hoa hơn người, có được vị trí quản lý nhờ vào nỗ lực của bản thân, anh trai nhìn thấy cũng mừng thay em.”
Lam Hân nghe giọng nói nhàn nhạt của hắn, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Khương Trí Xa cũng là một tay chơi, một kẻ đào hoa, chuyên lừa gạt phụ nữ, khi mở miệng nói chuyện liền cảm thầy không đứng đắn, trong mắt mang theo tia tà ác, là một kẻ ăn chơi trác táng điển hình.
Lam Hân nhìn thấy hắn, khóe môi liền trào phúng “Anh trai?
Anh trai của ai, đừng nhìn thấy phụ nữ liền nhận làm em gái, tôi cũng không nhớ rõ mình còn có một người anh như vậy đâu.”
Lam Hân nói xong, lướt qua hắn và rời đi, cô còn có cuộc họp, không có thời gian cùng bọn họ đấu võ mồm.
“Khương Lam Hân, chẳng lẽ mày nhất định phải nhìn thấy nhà họ Khương chúng ta sụp đổ, mày mới hài lòng sao?” Đào Mộng Di cay nghiệt nói với Lam Hân.

Lam Hân lại dừng bước, ghé mắt nhìn Đào Mộng Di, giọng điệu còn lạnh lùng hơn trước: “Phu nhân, nhà họ Khương các người lụi bại, thì liên quan gì đến tôi?”
“Giám đốc Lục, quản lý mộc” Giọng Khương Thế Khiêm đột ngột cắt ngang lời Đào Mộng Di.
Đào Mộng Di nhanh chóng nhìn về hướng thang máy, Lục Hạo Thành và Mộc Tử Hoành đã đi tới.
Ánh mắt Lục Hạo Thành như băng vĩnh cửu, thâm thúy dừng trên khuôn mặt Khương Thế Khiêm và Đào Mộng Di, hai người nháy mắt cảm giác bị làn hơi lạnh bao phủ.
Cuối cùng đôi mắt lạnh lẽo đó lại quét tới mặt của Lam Hân, ba người này chẳng lẽ đang tìm cô gây phiền phức sao?
Lam Hân cũng nhìn thấy anh, thấy vẻ mặt tiều tụy của anh, bọng mắt có màu thâm xanh, người đàn ông tối hôm qua lại ngủ không ngon.
Lớn như vậy rồi , còn không học được cách tự chăm sóc bản thân.
“Âu Cảnh Nghiêu, sao có thể để người lạ vào đây vậy? Nơi này là tập đoàn Lục Thị, không phải chó mèo gì cũng có thể vào.”
Nói đến đây còn cố ý kéo dài âm điệu, giọng điệu bỡn cợt và mỉa mai, lại vừa châm chọc khiêu khích.
Âu Cảnh Nghiêu không chút để ý nhìn anh: “Họ tự xông lên và tôi không thể ngăn họ.”
Một nhà ba người Khương Thế Khiêm vừa nghe, sắc mặt đều biến đổi giống như gặp quỷ nhìn Âu Cảnh Nghiêu, không nghĩ Âu Cảnh Nghiêu sẽ nói như vậy, bọn họ tự xông vào đi lên 2 Bọn họ một đường đi tới, cũng không có một ai ngăn cản cả, còn nữa, Lục Hạo Thành đang nói cái quái gì vậy?
Cái gì a mà con chó con mèo? Đào Mộng Di cảm giác nhục nhã vô cùng, nhà họ Khương ở thành phố Giang, nói thế nào cũng là nhân vật có máu mặt.
Khương Thế Khiêm thì sợ hãi nhìn Lục Hạo Thành.
Tuy nhiên, Đào Mộng Di dù sao cũng không phải người bình thường, bà ta đột nhiên nhìn Lục Hạo Thành, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Giám đốc Lục, anh rốt cuộc cũng đến rồi, chúng ta nói chuyện đi”
Lục Hạo Thành không để bà ta vào mắt, ánh mắt dịu dàng nhìn qua Lam Hân, bước chân uyễn chuyển đi vào văn phòng.
Đào Mộng Di vừa thấy, vẻ mặt vừa xấu hỗ vừa tức giận, anh thậm chí còn không cho bà ta cơ hội mở miệng.
“Giám đốc Lục.” Khương Trí Xa đột nhiên gọi Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành cũng không dừng bước, trực tiếp bước vào văn phòng.
Mộc Tử Hoành cũng đi theo phía sau, anh hiện tại mệt đến mức một câu cũng không muốn nói, giờ ai chọc vào anh sẽ xui xẻo ngay.
Âu Cảnh Nghiêu hờ hững liếc nhìn hai người, thấy hai người đều có vẻ mệt mỏi, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, nhưng anh vẫn đi pha cà phê.
Lam Hân cũng đi tới văn phòng của mình, vừa vào cửa, Ninh Phi Phi liền ôm tư liệu đi tới.
Ninh Phi Phi mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây ống đứng, cô ấy trở nên năng động hon rất nhiều.
“Được, Phi Phi, cô làm tốt lắm” Cô trợ lý này, có thể hoàn thành công việc mà cô giao hàng ngày rất đúng giờ, điều này khiến cô nhẹ việc hơn rất nhiều.
Cô tiếp nhận tư liệu, cùng Ninh Phi Phi đi họp.
Vừa ra tới cửa, đã bị Đào Mộng Di ngăn lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.