Trên ban công kê một chiếc bàn gỗ tử, phía trên đặt một bó hoa hồng, ánh đèn chiếu sáng xung quanh càng làm toát lên một bầu không khí lãng mạn.
Lam Hân vừa thấy nơi này, cô rất thích, nó giống như giấc mơ của cô khi còn nhỏ, cô luôn muốn ngồi như thế này và ngắm nhìn biển, lằng lặng nhìn thiên thủy tương liên lặng lẽ trong màn đêm mờ ảo. Lòng chọt dịu lại.
“Nơi này, đẹp quá!” Lam Hân lặng lẽ nhìn chân trời nói liền mặt biển, ánh trăng đã muốn lộ ra đầu, vằng trăng đã lộ ra, ẩn hiện một nửa dưới biển, cảm giác thần bí khiến người ta khao khát.
Lục Hạo Thành nghiêng người nhìn cô, cười vui vẻ, anh biết cô sẽ thích nơi này .
Lam Lam, đây là giác mơ thời thơ ấu của em.
Mỗi lời em nói, mỗi một chuyện em muốn làm, đều in sâu vào trái tim tôi.
Về sau, tôi sẽ cùng em thực hiện mọi ước mơ.
“Lam Lam, em có thích nơi này không?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Lam Hân chậm rãi thu hồi ánh mắt rồi mỉm cười, “Thích!”
Trông hai người giống hệt một đôi đang yêu nhau, trong mắt cả hai đều có hình bóng nhau.
“Lam Lam, tôi biết em sẽ thích.” Anh nhìn cô đắm đuối.
Lam Hân nhìn anh đăm chiêu, vì cái gì mà tắt cả những chuyện này dường như được sắp xếp theo sở thích của cô.
Loading...
“Lục Hạo Thành, anh có biết khẩu vị nước trái cây của tôi không?” Cô đột nhiên hỏi.
Lục Hạo Thành mỉm cười, giọng điệu vui vẻ: “Lam Lam, chẳng phải em luôn thích nước trái cây và kẹo mút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392337/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.