Mộc Tử Hoành đột nhiên cười hỏi: “Lão Từ, ông không phải là có biện pháp khác sao?”
“Đúng” Lão Từ gật đầu, đưa một văn kiện cho Mộc Tử Hoành.
Lục Hạo Thành vừa thấy, nheo mắt, biết nên làm như thế nào .
“Cảm ơn!” Lục Hạo Thành nhìn lão Từ.
Lão Từ cười nói: ” Hạo Thành, không cần khách sao, không phải cậu cũng từng giúp tôi sao?”
Lục Hạo Thành mỉm cười, “Đối với tôi mà nói, chỉ là tiện tay mà thôi.”
Lão Từ cười cười, không nói gì, ông nhìn thoáng qua bên ngoài, nói: “Ò, đến rồi, chính là hắn.”
Mộc Tử Hoành cùng Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua qua bên ngoài, hai người đều có chút giật mình.
Mộc Tử Hoành nói: “Người này là ai vậy? Sao chúng tôi lại không quen biết?”
Lục Hạo Thành đứng dậy, nói: “Lão Từ, chúng tôi đi đây , cám ơn!” Nói xong liền sải bước đi ra ngoài.
Mộc Tử Hoành cũng cười rồi xoay người đi theo Lục Hạo Thành rời đi.
Chỉ thấy chỉ thấy người đàn ông trung niên mập mạp cầm một túi văn kiện, đang muốn mở ra xem.
Lục Hạo Thành chỉ chỉ Mộc Tử Hoành.
Mộc Tử Hoành hiểu ý, nhanh chóng đi về phía trước. Loading...
“bang” Anh cố tình đụng phải người đàn ông kia, túi văn kiện rơi trên mặt đất.
“Tiên sinh, ngài không sao chứ?” Giọng nói của Lục Hạo Thành vang lên..
Người đàn ông đang định cúi đầu nhặt văn kiện nhìn Lục Hạo Thành cười cười, “Tôi không sao!”
Mộc Tử Hoành tốc độ cực nhanh, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
“Không có việc gì là tốt rồi” Lục Hạo Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392333/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.