Lục Hạo Thành vẻ mặt vẫn thờ ơ lạnh lùng, hệt như anh đã xem chán cảnh này rồi vậy.
“Này, Lục…”
“Lục Hạo Thành, không muốn ở nhà ăn cơm thì cút ngay đi, làm dì Tần đau đớn thế này mày vui lắm sao?”
Mộc Tử Hoành còn chưa nói xong, đã bị giọng nói tức giận của Lục Dật Kha lần át.
“Bác Lục…”
“Không phải nói gì thêm nữa, cút khỏi đây ngay đi!” Lục Dật Kha tức giận hét lên, hai mắt đỏ ửng, nhìn chằm chằm Mộc Tử Hoành và Lục Hạo Thành.
Mộc Tử Hoành nghe đến đây liền cảm thấy không vui.
Gương mặt tuấn tú của Lục Hạo Thành hiện rõ vẻ tức tối, phẫn nộ nhưng anh lại đang cố kiềm chế cảm xúc đó lại.
Lục Tư Ấn cũng vội chạy đến chỗ Tần Ninh Trăn, đỡ bà ta dậy, bộ dạng hiện giờ của bà ta vô cùng thảm hại.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Lục Tư Ân lo lắng hỏi.
Lục Hạo Thành đứng cách đó không xa, hơi thở lạnh lẽo toát ra từ anh khiến Lục Tư Ân sợ hãi không dám ngắng đầu nhìn, từ nhỏ đến giờ sự xuất hiện của anh luôn khiến cô e dè, sợ sệt.
“Mẹ không sao!” Tần Ninh Trăn sâu trong đáy mắt lộ rõ một nụ cười xấu xa, khi ngắng đầu nhìn Lục Hạo Thành, bà ta lại tỏ vẻ quan tâm: “Hạo Thành, đừng giận bố con, tất cả đều là lỗi tại dì, là dì chưa chăm sóc tốt cho con! “
Lục Hạo Thành lạnh lùng nhìn về phía bà ta, một nụ cười khinh bỉ lộ ra trên khóe miệng anh.
Anh đang định đáp lại thì bị Lục Dật Kha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392308/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.