Lục Hạo Thành thấy trên đĩa của cô chỉ có mười cái bánh chẻo, cau mày hỏi: “Lam Lam, sao em ăn ít vậy?” Cô gầy đến mức gió to có thể thổi bay, còn muốn giảm béo sao?
Lam Hân trêu chọc nói: “Bóp miệng đãi khách nhai”
“Tôi đủ rồi, em lấy lại đi” Lục Hạo Thành nói rồi đặt bánh lên đĩa của cô.
Lam Hân lại đột nhiên ngăn anh lại, cười cười: “Lục Hạo Thành, đùa anh thôi? Tôi cũng chỉ có thể ăn mười cái.”
Sức ăn của cô không nhiều, mười cái bánh chẻo là đủ rồi.
“Lam Lam, em ăn mấy cái này, còn chưa đủ tôi nhét răng đâu” Lục Hạo Thành nhìn cô, anh đã cùng cô ăn cơm máy lần rồi, cảm thấy cô ăn rất ít.”
Lam Hân cười chỉ vào đĩa của mình, cười nói: “Cho nên tôi đã chuẩn bị rất nhiều cho anh, toi chỉ có thể ăn như vậy.Nếu không đủ ăn, tôi sẽ làm thêm mì cho anh.”
Dù sao lần trước anh đến đây cũng mang theo rất nhiều mì, rõ ràng là muốn đến đây ăn chực nữa.
Đôi khi, tuy rằng cô chán ghét Lục Hạo Thành mặt dày như vậy, nhưng nghĩ đến việc anh hết lòng chờ đợi người mình thương trở về, liền nghĩ rằng người đàn ông này rất đáng thương.
Về phần tại sao trong lòng lại có suy nghĩ như vậy, cô cũng không biết, nhưng cũng thực sự thương xót anh.
Lục Hạo Thành liếc nhìn đĩa của mình, cười nói: “Lam Lam, trên đĩa này có ít nhất ba mươi cái đúng không?
Nếu ăn nhiều hơn, có lẽ tối nay tôi không về được đâu.
Anh vui vẻ nói rằng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392284/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.