Chương trước
Chương sau
“Tiểu Tuấn, gọi dì Thẩm đi!” “Chào dì Thẩm!” Lam Tử Tuần rất lịch sự chào hỏi.
“Tiểu Tuấn, chào cháu!” Thẩm Giai Kỳ nhìn Lam Tử Tuấn đẹp trai, khuôn mặt hiện lên sự ngưỡng mộ.
“Tiểu Tuấn, cháu đáng yêu quá!” Trong tích tắc, cô rất mong con mình được sinh ra.
Suy nghĩ lại cách nghĩ ngu ngốc lúc đó của cô, giờ hối hận chết đi được, may là em bé trong bụng cô không sao, nếu không cả đời cô cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
“Cảm ơn dì đã khen!” Lam Tử Tuấn cười điềm đạm, là bạn của mẹ, cậu thường có thái độ rất nhẹ nhàng.
Thẩm Giai Kỳ nhìn kỹ cậu một lượt, chợt cảm thấy có chút gì đó quen thuộc, cô nhìn Lam Hân hỏi: “Lam Hân, sao tôi cảm tháy tiểu Tuấn có chút quen, có lẽ đã thấy ở đâu đó?”
. Thẩm Giai Kỳ có chút suy nghĩ rồi nhìn Lam Tử Tuấn.
Lam Hân cười: “Giai Kỳ, con trai thứ hai của tôi, tên là Lam Tử Nhiên, là ngôi sao nhí, bây giờ đang ở Phàn thành đấy?”
.
“Ò! Đúng rồi, trên truyền hình, trạm xe buýt, trên màn hình lớn của trung tâm thương mại, thường xuyên xuất hiện bóng dáng của cậu bé đó, rất đáng yêu, nửa năm gần đây, cậu bé đó đã khiến nhiều người lớn đứa trẻ ghen tị và ngưỡng mộ đáy, hình như cuộc thi piano thời gian trước, cũng đoạt giải nhất, bài mẹ tôi đó, khiến người ta phải khóc đó”. Thẩm Giai Kỳ ngạc nhiên nói, ánh mắt không ngừng lại ở khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Lam Tử Tuấn.
Mặc dù Lục Hạo Thành ở một bên, nhưng vẫn rất hạnh phúc khi nghe người khác khen ngợi con trai mình như vậy.
Lam Hân cười tự hào: “Nhiên Nhiên từ nhỏ đã thích piano và diễn xuất, cứ thế nên đã đi theo con đường này”.
Thẩm Giai Kỳ ngưỡng mộ gật gật đầu: “Nhiên Nhiên đúng là tuyệt vời!” Nói về con trai mình, Lam Hân cũng cười tự hào: “Trong khoảng thời gian này Nhiên Nhiên đang quay Long Quyền tiểu tử, có lẽ phải mất một thời gian nữa mới đến Giang thành”.
“Thế thì tốt quá, đợi khi đứa bé của tôi ra đời, nó sẽ có các anh trai chơi cùng nhau rồi.”
Thẩm Giai Kỳ cười hạnh phúc, cô ấy thật sự thích Lam Hân kiên cường trước mắt mình. Đặc biệt, cô còn là ân nhân của hai mẹ con cô ấy, ân tình này cô ấy cả đời cũng sẽ không bao giò quên.
“Được! Như vậy con cái lớn lên cũng có bạn đồng hành”. Lam Hân cười, đau lòng nhìn khuôn mặt nửa đỏ nữa sưng của cô, vừa gặp phải sự sỉ nhục như vậy, cô vẫn có thể cười tươi, thực ra cô cũng rất mạnh mẽ.
“Đúng vậy! Mọi người ngồi đi, tôi sẽ đi bảo mẹ nấu cho mọi người món ăn ngon nhất mà mẹ tôi làm”.
Thẩm Giai Kỳ nói, cũng nhìn Lục Hạo Thành gật đầu chào hỏi.
Lam Tử Tuần cười: “dì Thẩm, đừng quên làm cho con một bát phở, nghe nói phở ở Giang Thành rất ngon, con muốn nếm thủ”.
Cậu bé luôn biết, phở ở Giang thành rất nỏi tiếng, lần này đến, nhất định phải ăn một lần.
“Được! Tiểu Tuấn, phở của Thẩm gia chúng tôi cũng nồi tiếng từ xa, chỉ một lát nữa sẽ có nè”. Thẩm Giai Kỳ nói, để họ ngồi ở nơi thoáng mát một chút, rồi quay lưng đi vào bếp.
Lục Hạo Thành nhìn bóng lưng gầy gò, nhẹ chau mày, cô ấy vậy mà lại mang thai đứa con của Cố Ức Lâm.
Nhưng tại sao Cố Ức Lâm lại không cần cô ấy? Nhân phẩm của Cố Ức Lâm cũng không tôi, không đến nỗi tuyệt tình như vậy chứ? Khi Lam Hân thu lại ánh mắt thì thấy Lục Hạo Thành có chút suy tư.
Cô nghĩ rồi dặn dò: “Lục tổng, những gì anh thấy hôm nay, anh có thể đừng nói chuyện với người của Cố gia không.
Mấy hôm trước Thẩm Giai Kỳ vì chuyện này mà tự sát, người nhà Có gia lại nhiều lần gây khó khăn, néu như Giai Kỳ còn chịu kích thích nữa thì chỉ sợ là sẽ nghĩ không thông”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.