Chương trước
Chương sau
Lam Hân bị lời của anh làm nghẹn không nói lên lời, có điều cũng chỉ là một bữa cơm thôi mà, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì? Cô đỏ mặt biện hộ: “Ai nói tôi nghĩ nhiều, tôi chỉ không rõ hành động của Lục tổng thôi.”
Đôi mắt Lục Hạo Thành sâu xa nhìn cô, cười kỳ quái: “Em xem, Lam Lam, em nói em không nghĩ nhiều, nhưng em lại nghĩ nhiều rồi, tôi đã nói rồi, chỉ là một bữa cơm mà thôi.”
Lam Hân: “…”
Ông nội anh, cô nghĩ nhiều chỗ nào? Cô chỉ cảm thấy không thể hiêu nổi hành động của anh ta thôi.
Thử hỏi xem, có tổng tài nào giống anh ta thế này, cứ quấn lấy một người phụ nữ đã có chồng, không phải, phụ nữ đã có con mới đúng.
Mưu đồ của anh ta, cô có thể không hoài nghi sao? Lam Tử Tuần nhìn mẹ một cái, trong lòng cậu cũng rất tò mò hành động của Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành rất tốt với cậu, dường như đang cố ý kéo gần mối quan hệ giữa bọn họ.
Cậu cười nói: “Mẹ, chú Lục nói đúng đó, không phải chỉ là một bữa tối thôi sao? Chúng ta ăn xong rồi hãy về.”
“Tiểu Tuấn!” Lam Hân có chút không thể tưởng tượng được nhìn con trai.
Tiểu Tuấn vậy mà muốn ở lại ăn tối cùng Lục Hạo Thành? “Lam Lam, cũng chỉ là một bữa cơm tối thôi mà.”
Lục Hạo Thành lại nói, ánh mắt sâu xa hàm chứa ý cười nhìn cô.
Nhưng nụ cười của anh rơi vào mắt Lam Hân, luôn là bộ dạng xấu xa.
Lam Hân lấy điện thoại nhìn thời gian, đi dạo cả ngày, bây giờ sắp hơn ba giờ rồi, nhà Giai Kỳ hình như hơn bốn giờ là dọn sạp rồi.
Vừa hay, qua bên đó ăn, cô có thể thuận tiện thăm Giai Kỳ một chút.
Cô nhìn Lục Hạo Thành nói: “Vậy tôi dẫn hai người đi ăn vỉa hè, Lục tổng anh mời kháchI” Lục Hạo Thành nghe vậy, đôi mày xinh đẹp chau lại: “Lam Lam, em chắc chắn, tôi mời khách, em không hung hăng bóc lột tôi một trận, mà là muốn đi ăn vỉa hè?”
Lam Hân nhướng mày, cười nói: “Lục tổng, tôi nào dám chứ, tôi còn sợ anh lợi dụng việc công trả thù việc tư đó? Đi thôi, chúng ta qua bên kia đi tới.”
Nói xong, cô lập tức đi trước dẫn đường, cô không nhắc tới việc đến căn nhà mới mua bên kia.
Mấy ngày nay Cần Hi đang bận tìm người giúp cô làm thủ tục chuyển nhà, nhưng cô không muốn Lục Hạo Thành biết chỗ đó! Trong lòng không hiểu sao không muốn để anh ta biết.
Ai biết trong hồ lô của đại tổng tài này bán thuốc gì chứ? Lục Hạo thành và Lam Tử Tuấn nhìn nhau cười, thấy Lam Hân không từ chối, đáy lòng anh như ăn phải thuốc an thần, cùng tiểu Tuấn cười nói đi phía sau Lam Hân.
Còn Cố An An, đưa Cố phu nhân đang nỏi nóng trở về nhà.
Cố phu nhân tức giận đến nổi cả đường không nói câu nào, nói là sẽ gọi điện thoại cho mẹ Âu Cảnh Nghiêu, nhưng bà chỉ biết tức giận cũng quên mắt chuyện này.
Trong biệt thự bày trí xa hoa của Cố gia, phong cách Châu Âu xa xỉ lại dễ chịu, là tinh hoa của phong cách bày trí châu Âu, nội thất được làm từ gỗ Sapele.
Đá cẩm thạch quý giá, cột La Mã và phù điêu đều là đồ trang trí xa xỉ, chỗ nào cũng nguy nga lộng lẫy.
Cố phu nhân chôn sâu mình trên chiếc sofa sang trọng màu vàng nhạt riêng biệt, bà nhắm mắt, đáy lòng buồn bực không thôi.
“Mẹ, mẹ uống chút nước, mẹ không phải tức giận nữa, đều là lỗi của Lam Hân, chỉ cần là nơi cô ta xuất hiện thì sẽ không có chuyện tốt.”
Cố An An vừa chuyển nước vào trong tay Cố phu nhân vừa nói.
Cố phu nhân nhận nước, lạnh giọng nói: “được rồi, ai đúng ai sai trong lòng mẹ hiểu rõ, con đi lên nghỉ ngơi trước đi, mẹ muốn yên tính một mình.”
Lâm Mộng Nghỉ nói xong, cũng không nhìn Cố An An một cái, bà uống một ngụm nước xong liền đặt cốc lên trên bàn, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơii
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.