Có người nói được nhìn người phụ nữ mình yêu tự tay vào bếp nấu ăn cho mình là điều tuyệt vời nhát, lần này anh mới thực sự cảm nhận được sự đúng đắn của câu nói này.
Suốt quá trình nụ cười dịu dàng luôn thường trực trên môi anh, và nụ cười ấy xuất hiện cả ngày hôm nay đã nhiều hơn số lần mà anh nở nụ cười trong mười năm qua.
Lam Tử Tuấn đi ra, động tác rất nhẹ nhàng, thấy Lục Hạo Thành võ về mẹ mình, cậu bé hơi nheo mắt lại.
Rốt cuộc Lục Hạo Thành muốn làm gì? Mặc dù xét về ngoại hình, họ có khả năng là bố con, nhưng mọi hành động của anh dành cho mẹ cậu đều rất kỳ quái.
“Ầm …” Lam Tử Tuấn cố ý đóng sầm cửa lại, lúc này Lục Hạo Thành mới nhớ tới Lam Tử Tuấn, nhanh chóng bám lưu lại, sau đó để điện thoại lên bàn trà.
Anh quay đầu lại, thấy Lam Tử Tuấn đang thay giày anh mới yên tâm thở phào một hơi.
Vừa rồi anh quá nhập tâm, may là không bị Tiểu Quân nhìn thấy.
Lam Hân thấy con trai đi ra bèn căn dặn: “Tiểu Quân, con uống một cốc nước nóng, rồi lau khô tóc đi, đừng để cảm lạnh.” “Vâng ạ!” Lam Tử Tuấn đi tới bàn trà, rót một cốc nước nóng rồi nhấp vài ngụm.
Cậu bé liếc nhìn Lục Hạo Thành đang nở nụ cười một cách kỳ quái, sau đó mới quay vào phòng tắm sấy tóc.
Lục Hạo Thành nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cậu, anh cảm thấy hơi đau lòng, Tiểu Tuấn là một đứa bé rất hiểu chuyện.
Mọi hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392212/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.