Chương trước
Chương sau
Lam Hân bình phục lại tâm trạng mình một chút, trực
tiếp gọi điện thoại cho Tiểu Tuấn.
Điện thoại rất nhanh đã được bắt máy, truyền đến
giọng nói lo lắng: “Alo!l Là mẹ sao?”
‘Ừm! Tiểu Tuấn, lúc mẹ đi ra ngoài gặp một chút chuyện, tối nay có khả năng không về nhà, một mình con dám ở nhà không?” Lam Hân cũng lo cho con trai, nhưng tiểu Tuấn vẫn luôn hiểu chuyện, một mình
thằng bé ở nhà cả đêm chắc cũng không có vấn đề.
“Mẹ, mẹ gặp chuyện gì, có bị thương không ạ? Mẹ gọi điện thoại chú Nhạc chưa ạ?” giọng nói tiểu Tuấn rất
lo lắng, hận không thể lập tức bay đến bên cạnh mẹ.
“Tiểu Tuấn, con đừng gọi điện thoại cho Cẩn Hi nha,
muộn như vậy rồi, không nên quấy rầy chú ấy.
Mẹ bảo đảm với con, mẹ không sao, chỉ là mẹ phải
chăm sóc một người bạn của mẹ…”
Lam Hân võ về con trai một hồi, Lam Tử Tuấn mới tin
lời của cô.
Cúp máy xong, cô trả điện thoại cho Lục Hạo Thành,
nói một tiếng cảm ơn rồi lập tức đi vào phòng bệnh.
Lục Hạo Thành nhìn bóng lưng cô, mãi không quay đầu lại, ánh đèn u tối kéo dài dáng người to lơn của anh.
Tiểu Tuấn bảo Nhạc Cần Hi đến đây sao?
Có phải trong lòng các con, Nhạc Cần Hi giống như là
cha ruột.
Lục Hạo Thành không biết đáy lòng là dư vị gì, anh có chút mệt nhọc dụi dụi đôi mắt mình, im lặng ngồi đó,
lúc một mình, anh vẫn luôn lãnh khốc kiêu ngạo.
Lam Hân bước vào trong, nhìn chiếc giường đơn và
chiếc chăn màu trắng.
Thấy ánh mắt Thẩm Giai Kỳ vẫn luôn tuyệt vọng, cô
khẽ thở dài.
Thẩm Giai Kỳ như vậy khiến cô nghĩ đến bản thân mình bảy năm trước, nằm ở bệnh viện, cũng tuyệt
vọng như thế, không có gì để lưu luyến.
Lam Hân hỏi: “Cô có chỗ nào không thoải mái không? Đứa bé vẫn còn, cô cũng không sao, tôi cũng yên tâm rồi
Thẩm Giai Kỳ quay đầu có chút chậm chạp, ánh mắt vô thần nhìn cô: “Cô và tôi vốn không thân quen, tại
sao phải cứu tôi.”
Giường số 1 dựa ở cửa ra vào, dưới của sổ chính là băng ghế Lục Hạo Thành ngồi, nghe thấy âm thanh
bên trong truyền đến.
Lục Hạo Thành nhíu chặt mày, cô vậy mà không màng thân mình nhảy xuống sông cứu một người vốn không
quen biết?
Chẳng lẽ cô không biết sông Nam Hà rất sâu, rất nguy
hiểm sao?
Đáng chết mài
Lúc này Lục Hạo Thành hận không thể lập tức tiến
vào nói cho cô kiến thức an toàn.
Lam Hân cười nói: “Câu hỏi này tôi đã trả lời cô rồi.”
“Nhưng tôi thực sự rất muốn chết, đứa bé này không chuyện gì thì sao chứ? Sau khi tôi sinh nó ra, nó cũng không có cha, sau này cũng sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trong cái xã hội tình người bạc bếo này, nó sẽ sống rất khổ sở, nó không thể hạnh phúc, thay vì khiến nó sống khổ sở thì tôi thà đem nó chết cùng mình đi cho rồi.” Thẩm Giai Kỳ nói, nước mắt không kiềm được lại tuôn ra.
“Nếu như tôi biết cô có suy nghĩ như vậy, tôi tuyệt đối
không cứu cô, bởi vì cô không xứng đáng làm một
người mẹ.” Lam Hân đột nhiên lạnh lùng nói một câu.
Thẩm Giai Kỳ đang khóc bỗng nhiên ngừng lại.
Thôi
Lam Hân lập tức ngắt lời cô ấy, ánh mắt trong veo
nhìn cô ấy kể về câu chuyện của mình.
“Thẩm Giai Kỳ, tôi cũng là một bà mẹ đơn thân, nhưng tôi chưa từng có suy nghĩ như cô, thậm chí tôi còn không biết cha của con mình là ai, nhưng tôi chưa
từng suy nghĩ sẽ mang các con chết cùng.
Ngược lại vì có các con, từ đó về sau tôi càng trở lên
hạnh phúc.
Còn cô, íf ra còn biết cha của đứa bé là ai? Ít ra là hai
người yêu nhau.
Ít nhất các người vì nguyên nhân khác mà không thể bên nhau, đương nhiên, tôi chỉ kể cho cô câu chuyện của tôi, đứa bé này, cô muốn giữ lại hay không, cô tự
mình quyết định.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.