Chương trước
Chương sau
Lam Lam, tôi đói rồi Những năm nay anh cô đơn một mình, sự xuất hiện đột ngột của cô khiến anh cảm thấy cuộc đời tươi sáng, khắp cả người nhường như tràn đầy hy vọng.
Cho nên lần này, anh sẽ không đứng nhìn cô cùng người khác hạnh phúc mà khiến bản thân đau lòng thống khổ đâu.
Anh muốn nói với cô, tâm ý của anh, để giữa anh và cô có kết cục hạnh phúc.
Lam Hân đã chọn rất nhiều thứ, vật dụng sinh hoạt hằng ngày, thực phẩm xanh, mì sợi các loại và nhiều thứ khác.
Đến lúc tính tiền, Lục Hạo Thành không để cho cô trả mà giành trả tiền các thứ.
Lam Hân bất lực, nhìn vào só tiền mặt hiện tại, rồi lại muốn dùng wechat để chuyển tiền lại cho anh.
Tay của Lục Hạo Thành xách đồ, ánh mắt nhìn vào động tác cô làm trên chiếc điện thoại, ánh mắt ạn dần sằm tối, nhéch mày lên rồi nói: “Lam Lam, bây giờ cô và Nhiên Nhiên đều là người của công ty tôi, chút đồ dùng sinh hoạt này cứ để công ty chỉ, cô không cần chuyền tiền lại cho tôi đâu.” Lam Hân nhìn anh một lượt, sao cô không biết còn có chuyện tốt như vậy cơ chứ? Cô nhanh chóng lắc đầu, “không phải, Lục tổng, thứ tôi mua là đồ dùng hằng ngày, trong hợp đồng của tôi, không có viết có mục chỉ tiêu này.” Lam Hân cúi đầu, vẫn là nên chuyển tiền cho Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành nghe tiếng chuông điện thoại mình rung lên, trong phút chốc sắc mặt bỗng trở nên khó coi.
Trên đường về nhà, hai người họ chẳng nói với nhau câu nào cả.
Lam Hân nhường như cảm nhận được Lục Hạo động tác cô làm trên chiếc điện thoại, ánh mắt ạn dần sầm tối, nhéch mày lên rồi nói: “Lam Lam, bây giờ cô và Nhiên Nhiên đều là người của công ty tôi, chút đồ dùng sinh hoạt này cứ để công ty chỉ, cô không cần chuyền tiền lại cho tôi đâu.” Lam Hân nhìn anh một lượt, sao cô không biết còn có chuyện tốt như vậy cơ chứ? Cô nhanh chóng lắc đầu, “không phải, Lục tổng, thứ tôi mua là đồ dùng hằng ngày, trong hợp đồng của tôi, không có viết có mục chỉ tiêu này.” Lam Hân cúi đầu, vẫn là nên chuyền tiền cho Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành nghe tiếng chuông điện thoại mình rung lên, trong phút chốc sắc mặt bỗng trở nên khó coi.
Trên đường về nhà, hai người họ chẳng nói với nhau câu nào cả.
Lam Hân nhường như cảm nhận được Lục Hạo gian quan tâm đến những điều đó.
Những bước đi của cô ở trên đường lúc nào cũng vội Vàng, chạy qua lại giữa vài công việc.
Nhưng cô không hề cảm thấy mệt mỏi mà vẫn giữ nụ cười rạng rỡ.
Lục Hạo Thành xách đồ lên, kiên trì đòi đưa Lam Hân về nhà.
Lam Hân không còn cách nào khác, chỉ có thể tùy anh.
Chỉ có điều, cô ngước lên hỏi ông trời, cái tên Lục Hạo Thành này đang hút gió gì vậy? Đây là chung cư nhỏ mà ban đầu Lục Hạo Thành đã bảo công ty mua lại, bình thường đều cho những người ở công ty đến ở.
Tối nay cũng là lần đầu tiên anh đến đây, nhìn chung cư nhỏ một phòng ngủ một phòng khách, anh nhéch mày nơi đây quả thật là có chút nhỏ.
Lam Hân nhìn Lục Hạo Thành, cũng không thể trực tiếp dắt díu nhau đi: “Lục tổng, anh đặt đồ lên bàn trước đi, tôi đi pha cà phê cho anh.” Cô không hề biết về thao tác thần thánh của Lục Hạo Thành.
Mọi người đều nói rằng tiền bạc không quan trọng bằng con người, lợi ích không có tình bạn, cô chỉ có thể cẩn thận mà thôi! “Được!” Lục Hạo Thành gật gật, âm thanh như tràn ra từ cổ họng, giọng nói trầm nhẹ.
Anh đặt đồ lên bàn, nhìn bóng dáng đang pha cà phê trong bếp, bỗng dưng anh tối sầm cười: “Lam Lam, tôi đói rồi.” Tay Lam Hân đang xay hạt cà phê bỗng run nhẹ, anh ta đói tìm cô để làm gì chứ? Cô chẳng phải là bảo mẫu nhà anh, sao lại hỏi cô muốn ăn chứ? Cô ổn định lại tâm trạng tức giận của mình, từ từ quay lưng nhìn Lục Hạo Thành: “Lục tổng, anh muốn ăn gì? Tôi sẽ gọi đồ ăn cho anh”.
Lục Hạo Thành nhếch mày, lắc đầu: “tôi không thích ăn đồ ăn ngoài!” Cô bỗng chốc ngây ra, đây là muốn để cô chủ động nấu sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.