Chương trước
Chương sau
Sự kinh ngạc lóe lên rồi trôi đi, đôi mắt đen sáng của anh ta đặc biệc sâu xa rơi trên người Lam Hân.
"Hạo Thành, trước giờ không thấy cậu dẫn phụ nữ đến đây, vị tiểu thư này là ai vậy?” Âm thanh vui tai dễ nghe, cứ như giọt sương sớm, khẽ khàng nhỏ giọt đọng lại.
Ánh mắt Lục Hạo Thành lạnh nhạt liếc nhìn anh ta, từ lúc anh bước vào, trong gian phòng này bắt đầu trở nên đè nén.
Anh nhàn nhạt nói: “Nhanh chóng xử lý xong việc trên tay đi, làm cho Lam Lam một kiểu tóc xinh đẹp."
Nói xong, anh ra hiệu cho Lam Hân đi vào phòng nghỉ đợi.
Lâm Hạo Thiên nhìn bóng hình hai người một trước một sau, mỉm cười kỳ quái.
Cây vạn tuế vạn năm phải nở hoa rồi?
Sau đó, anh ta nắm bắt thời gian xử lý kiểu tóc cho vị khách trước mắt, nếu như kéo dài thì vẻ mặt bằng lãnh đo của Lục Hạo Thành thực không dễ đối phó.
Bước vào phòng nghỉ, Lam Hân có hơi mệt ngồi lên sofa da thật.
Cả ngày hôm nay còn mệt hơn cô đi làm một ngày.
Nhưng mà sau khi spa xong, cô cảm thấy da dẻ mình lại càng trơn bóng, nước da lại càng sáng hon.
Hôm nay, cô cũng hưởng thụ một chút đãi ngộ có thể hưởng thụ của người có tiền, cả người đều cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Đột nhiên, Lam Hân bị một bóng đen che phủ, Lam Hân chợt ngước mắt nhìn Lục Hạo Thành, con ngươi đen sáng nơi đáy mắt hơi co lại.
Lục Hạo Thành nhìn cô, tà mị cong cong khóe môi, giọng điệu khẽ chậm: “Lam Lam, uống nước!”
"Cảm ơn!" Tay Lam Hân hơi run nhận chiếc cốc giấy trong tay anh.
Tay hai người chạm vào nhau, ngón tay Lam Hân hơi lạnh, Lục Hạo Thành bất giác cau mày, vẫn chưa đến mùa thu, sao ngón tay cô lại lạnh vậy?
Lam Hân cúi đầu uống nước ấm, Lục Hạo Thành đứng bên cạnh cô, cô cảm thấy bên cạnh có một luồng áp lực vô hình, khiến cô hô hấp khó khăn.
Lục Hạo Thành uống một ngụm nước, ánh mắt sâu xa, dịu dàng rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi căng thẳng của cô, con ngươi đen sâu xa đó từ đầu đến cuối đều nhìn rõ ràng biểu cảm trên khuôn mặt người con gái.
Cô có vẻ như hơi sợ anh, thực ra, trước mặt cô, anh đã khiến bản thân hoàn toàn khác bình thường rồi.
"Lam Lam, đối với chuyện lúc nhỏ của em, em thực sự một chút cũng không nhớ sao?" Lục Hạo Thành muốn tìm chủ đề nói chuyện, hóa giải bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.
Bỗng nhiên Lam Hân ngước mắt lên, vô cùng kinh ngạc nhìn anh, tại sao anh có hứng thú với chuyện lúc nhỏ của cô thế?
Lần trước cô cũng chỉ tùy ý nhắc đến một chút thôi.
Cô chậm rãi lắc đầu, nói: “Nếu như tôi có một chút ký ức thì có thể tìm lại được chính mình trước đó, cũng có khả năng sẽ có thể biết được bố mẹ ruột của mình là ai?”
Trong tâm trí Lam Hân, lại nhớ tới lời Lục Hạo Thành hỏi cô hôm nay: “Muốn tìm cha mẹ ruột của em không?”
Thực ra, câu nói này khiến cô rất cảm động.
Cô rất muốn biết cha mẹ ruột của mình là ai?
"Lam Lam, tôi có thể giúp em." Lục Hạo Thành đột nhiên mở miệng.
Lam Hân nhìn anh, đáy mắt sâu xa của anh lộ ra sự nghiêm túc chưa từng có.
Lam Han cảm kích mỉm cười, sau đó, cô lắc lắc đầu, nói: “Lục tổng, cảm ơn ý tốt của anh, chuyện này tự tôi sẽ nghĩ cách điều tra rõ ràng.”
Cô không muốn có quá nhiều giao thiệp với anh, đỡ phải gây ra tai bay vạ gió.
Cô còn phải lấy tiền lương ở chỗ Lục Hạo Thành, nuôi dưỡng ba mẹ con còn có mẹ cô nữa.
Thực ra, chỉ cần Đào Mộng Di nói thật với cô, cô rất nhanh sẽ có thể tìm được cha mẹ ruột của mình.
Nhưng cô biết, với tính cách của Đào Mộng Di sẽ không thể nói với cô.
Lục Hạo Thành thấy cô từ chối, sắc mặt âm lạnh, đáy lòng hụt hẫng, giống như mất đi cả thế giới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.