Một mùi vị chua đến mức khó chịu khiến anh có chút ù ù bên tai. 
Anh Lạc Cần Khi lớn như vậy rồi, nhưng chưa bao giờ ăn thứ gì chua như vậy cả. 
"Ha ha!" Lam Hân nhìn anh sắp sưu tập đủ các kiểu biểu cảm, liền không nhịn được mà cười. 
Vị chua này, không phải ai cũng chịu được. 
"Phụt phụt phụt!" Cần Hi thật sự không thể chịu được viên kẹo trong miệng nên đã nôn ra khỏi miệng mình, rồi nhanh chóng cầm chai rượu trên bàn, uống ừng ực một ngụm, vị chua trong miệng cuối cùng cũng giảm đi rất nhiều. 
Anh ngẩng đầu, dáng vẻ tươi tắn, hàng lông mày nhíu lại, khó chịu nhìn Lam Hân, "Lam Lam, em vẫn còn là người sao? Đồ chua như vậy? Sao em có thể ăn được với lại còn mang theo bên mình nữa chứ?”. 
 Lam Hân với gương mặt tươi cười, nghịch ngợm nói: “Ai bảo anh tùy tiện đùa với em cơ chứ, đây là hình phạt nhỏ cho anh, đây là kẹo vị chanh siêu chua, là thứ mà bình thường tăng ca em ăn đó". 
Khi nghe câu đầu, Cẩn Hi cảm thấy có chút đau lòng, nhưng khi nghe câu sau, lòng anh trong khoảnh khắc bỗng nhiên đau đớn. 
Anh biết cô đã bảy năm qua, cô vẫn luôn rất cố gắng, chỉ trong vài năm cô đã ngồi lên vị trí giám đốc thiết kế, tất cả những điều đó đều dựa vào khả năng của cô. 
Anh nhìn cô, bỗng nhiên trong lòng đau đớn: "Đồ ngốc, đồ chua thế này, không tốt cho dạ dày đâu, sau này không được ăn nữa, nếu như em buồn ngủ, thì có thể tìm anh, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392112/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.