Chương trước
Chương sau
"Vâng! Năm nay đã trong sáu tuổi rồi, vừa hay đã đến tuổi đi học, nên muốn mua nhà gần đây."
Thân thể của Lục Hạo Thành, bỗng nhiên trở nên cứng chặt, tâm cũng khẩn trương.
Anh Lục Hạo Thành oai phong ở thành phố Giang này, mà cũng vì mấy câu nói đơn giản này mà trở nên run sợ.
Giấc mộng thành sự thật, đây cũng là lúc mà anh bối rối nhất.
Nếu anh bỏ lỡ có lẽ sẽ là điều mà anh tiếc nuối cả đời này.
"Vậy thì chồng của Lam tiểu thư đâu? Tại sao chỉ có một minh Lam tiểu thư đi tìm nhà? Mua nhà là chuyện lớn." Anh rõ ràng biết rõ cô không có chồng, nhưng vẫn muốn thử cô.
Điểm này, Mộc Tử Hành đã xác định rồi.
Nụ cười trên mặt Lam Hân bỗng cứng lại, tim cũng không có đau đớn, không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, cô vốn không có chồng.
Cô là sinh con nhưng chưa lấy chồng, trong mắt người khác cô chính là người phụ nữ bị đàn ông bỏ, tự mình nuôi dương ba đứa con.
Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của cô nhạt dần, Lục Hạo Thành biết mình đã chạm vào nỗi đau của cô.
Mái tóc dài tịnh lệ của cô, mềm mại như thác nước, bị gió thổi nhẹ kinh động.
Tóc quăn màu rám nằng tuần xuống, càng làm nổi bật khuôn mặt hoàn mỹ ôn hòa của cô.
Mất đi một người giỏi giang như vậy ở công ty, Lam Hân như vậy, chính là nữ thần hoàn mỹ trong mắt đàn ông.
Lam Hân im lặng mà đứng, ánh mắt có chút u tối hơn, phức tạp, người khác khó mà hiểu được.
Đúng lúc Lam Hân đang nghĩ nên trả lời như thế nào thì Lục Hạo Thành bỗng nhiên mở miệng:"Nếu như Lam tiểu thư cảm thấy không thoải mái, không trả lời cũng được." Lục Hạo Thành trời sinh biết tôn trọng người khác, giống như đế vương, khiến cho người ta cảm thấy một hơi thở cũng không thể động vào.
Lam Hân vừa nghe thấy, ánh mắt nhẹ nhõm, thở phào một hơi.
Bất kể ai sợ hãi đối diện với chuyện của mình, đều sẽ không khống chế được mà nói dối, nói dối là một loại trốn tránh, một kiểu tự bảo vệ, đương nhiên bạn đừng có lúc không còn cách nào khác mà nói dối, sau đó sẽ lại càng ngày càng nối dối nhiều hơn, Lam Hân bây giờ cũng không tự mình đi tìm phiền toái.
Nhìn thấy cô giống như gạt bỏ đi được gánh nặng, Lục Hạo Thành bỗng nhiên cảm thấy mình thật ác, ánh mắt anh, lại không tự động được nhìn vào nốt ruồi trên tay cô, vị trí giống nhau, bị dị ứng cũng giống nhau, tâm anh, vừa nghĩ lại, anh liền cảm thấy kích động không chịu được.
Thậm chí là còn run hơn bình thường, toàn bộ tâm đều đặt vào người Lam Hân.
Anh không thích uống rượu, không gần nữ sắc, cũng không hút thuốc, lí do duy nhất để sống, chính là tìm được Lam Lam của anh, và mẹ về bên cạnh anh, khiến cho họ sống hạnh phúc, cực hạnh phúc, chỉ có ước mơ này thôi.
Nhiều năm như vậy qua đi, anh thực sự là rất nhớ Lam Lam rồi.
Anh nhớ giọng nói ấm áp của Lam Lam, luôn bám sát theo anh, cùng anh, ở bên cạnh anh.
Lam Hân kì lạ nhìn hấy anh đang nhìn cô, Lục Hạo Thành gặp được cô, đều sẽ dùng ánh mắt kì lạ mà nhìn cô, chẳng lẽ trên người cô cái gì hay sao.
Cô mặc một chiếc váy màu trắng liền thân, phối hợp với đôi giày màu trắng, cả người đều rất là đơn giản, giản dị, không có gì đặc biệt.
Lục Hạo Thành bỗng nhiên hoàn hồn, ánh mắt rời khỏi chỗ trên bàn tay của Lam Hân, anh liếc mắt nhìn lên tầng ba ở khu biệt thự giao dịch, mở miệng nói,"Lam tiểu thư thấy biệt thự đối diện như thế nào?"
"Rất được!" Đây là biệt thự mà Lam Hân hằng mơ, nhưng cô không mua nổi.
Ít nhất cũng phải hơn mười triệu tệ, cô làm sao mà mua nổi?
Hiện giờ cô còn đang cầm tiền của Nhiên Nhiên, mua một căn nhà hơn một trăm mét vuông, vẫn còn phải trang trí lại cản nhà năm phòng, mới đủ một nhà họ sống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.