Lục tổng, chạy bộ sớm vậy. 
Ngày hôm sau là cuối tuần, Lam Hân định ngủ đến chín giờ rồi mới dậy, ăn sáng xong rồi lại đi tìm nhà tiếp. 
Nhưng quên tắt chuông báo thức, nên tám giờ cô đã tỉnh dậy rồi. 
Cô bất đắt dĩ rời khỏi giường, đánh răng rửa mặt xong, thay một bộ quần áo chạy bộ, chuẩn bị chạy bộ một tiếng sáng sớm. 
Cô thuộc dạng ăn cũng không béo, nhưng khi có thời gian, đều sẽ kiên trì chạy bộ buồi sáng. 
Có thời gian, cô cũng sẽ đi tập võ, làm cho cơ thể của cô ngày càng khỏe mạnh, có cơ nhiều hơn. 
So với bảy năm trước, cơ thể của cô khỏe hơn rất nhiều rồi. 
Lúc ở thành phố Phàn, cuối tuần cô đều đưa ba đứa nhỏ cùng mẹ ra ngoài tập luyện buổi sớm, cái cảnh tượng ấy, hạnh phúc đến khó quên. 
Lam Hân ra khỏi cửa, lúc xuống tầng, điện thoại reo lên. 
Lam Hân cằm lên xem, là mẹ gọi điện đến, cô vui vẻ CƯỜi, cất giọng nói ngọt ngào:”Mẹ à” “Lam Lam, mẹ còn tưởng cuối tuần con sẽ ngủ dậy muộn chứ?” Lam Hân không nhịn được liền cười, có chút dõỗi:”Vốn dĩ là con muốn ngủ thêm, nhưng quên tắt báo thức bây giò đinh ra ngoài chạy bộ ạ.” “Tập luyện cơ thể một chút cũng tốt, con một mình ở thành phố Giang, phải tự chăm sóc tốt bản thân ! Không phải lo cho tiểu Tuấn, Kỳ Kỳ, máy đứa đều rất tôt! Nhiên Nhiên hôm nay lại bị Cẩn Nghiên đón đi rồi, hôm nay có hoạt động, không phải lo cho chúng, nhà cũng từ từ mà tìm, mẹ ở đây có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392038/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.