Tại sao lại có cảm giác quen thuộc đến thế. 
Âu Cảnh Nghiêu cười nói: “Lam tổng giám, nơi này chính là phòng làm việc của cô, số điện thoại của các bộ phận, đều ở trên bàn bàn làm việc của cô, trợ lý của cô là Tiểu Viên, ngày mai 
sẽ tới .” 
“Cảm ơn anh, thư kí Âu !” Lam Hân cười nói 
cảm tạ, để tài liệu làm việc lên trên bàn. 
Cần thận để USB vào ngăn kéo nhỏ trong túi 
xách. 
Ngành thiết kế này, vẫn rất là hỗn loạn. 
Tác phẩm có thể bị đạo nhái có khả năng rất là 
lớn. 
Lúc cô mới vào công ty, tác phẩm mà cô tự thiết kế, bị nhà thiết kế khác trộm hai lần, lúc đấy cô buồn không nói nên lời, đi vào vết xe đổ 
ấy, cô thực sự đã nhớ rất kĩ những lần đó. 
Chương 18: Tại sao lại có cảm giác quen thuộc đến thế. Âu Cảnh Nghiêu nhìn thấy nụ cười của Lam 
Hân, khóe môi khẽ cười, lúc cười trông cô như một đóa hoa thanh liên đầu hạ nở rộ, nụ cười ấy mơ màng như ý thơ, thuần khiết như nước, 
hương thơm nhè nhẹ. 
Anh cũng cười ôn hòa, đôi môi khe khẽ cong lên, những cô gái vừa thuần khiết lại vừa xinh đẹp thật là hiếm gặp, nhưng từ cô lại toát ra một vẻ đẹp hấp dẫn đầy ma lực, làm cho người khác không thể nào tự chủ mà nhìn ngắm cô 
chuyển động. 
Anh lại mở miệng nói thêm: “Nếu Lam tổng 
giám có yêu cầu gì, cứ việc tới tìm tôi.” 
“Được rồi”. Lam Hân cười nhẹ gật gật đầu, 
cảm thấy thư kí Âu này cũng thật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/392014/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.