Chương trước
Chương sau

Thiên phú của cô ấy chẳng qua là chăm chỉ đi.
Bảo bối Thanh An nói: “Khúc nhạc này của anh là thổi cho ai?
Thương cảm như thế?”
Diệp Phong cười khổ: “Thổi cho người xưa thôi”
Trong lòng bảo bối Thanh An chua xót: “Nếu là người xưa, vì sao phải thổi khúc Lưỡng Tương Vọng này? Bống lẽ anh thật sự nhẫn tâm lãng quên cô ấy sao?”
Diệp Phong nói: “Có vài người chính là cô muốn quên cũng không thể quên được”
Diệp Phong thầm vui mừng, anh Diệp Phong chôn giấu cô ấy trong lòng, không phụ lòng cô yêu thầm anh ấy.
Chỉ là niềm vui như vậy nhanh chóng đã bị cơ thể già nua của cô trói buộc, sau đó biến thành đau thương.
Nếu như anh Diệp Phong nhớ cô ấy, lưu luyến cô ấy, cô vẫn cứ không tác thành cho nỗi nhớ của anh ấy, chẳng bằng quyết tâm khiến anh ấy quên cô.
Bảo bối Thanh An mạnh mẽ cười nói: “Có đôi khi buông tay cũng là một loại tình yêu”
Diệp Phong sừng sờ liếc nhìn bảo bối Thanh An, bỗng nhiên khẽ cười nói: “Bà ơi, bà nói bà cả đời chưa kết hôn. Bốc hẳn đời này của bà cho tới giờ cũng chưa gặp được người yêu có thể khiến bà khắc cốt ghi tâm. Nếu đã yêu thì biết buông tay sẽ gặp bao nhiêu rủi ro mà”
Khoé mắt bảo bối Thanh An đỏ lên, sao cô ấy có thể không biết yêu một người là mùi vị gì? Cô ấy yêu anh Diệp Phong, yêu hơn cả mạng của mình. Nếu không phải vận mệnh trêu ngươi, sao cô có thể từ bỏ anh ấy?
“Anh sai rồi, lúc trẻ tôi cũng từng yêu một người khắc cốt ghi tâm, đã từng đau khổ theo đuổi anh ta, nhưng thế nào mà trời không toại lòng người, anh ta luôn không tin tôi có thể từ đầu đến cuối yêu một mình anh ta. Trong lòng anh ta có sự cố chấp khư khư của mình, hơn nữa tôi cũng không thế đợi đến lúc có thể nghiệm chứng lời hứa của tôi, ông trời đã chia rẽ chúng tôi rồi”
Bảo bối Thanh An nói đến đây, giọng nói không hiểu sao trở nên nghẹn ngào.
Những nữ nhân vật chính câu chuyện này của cô ấy lại khiến Diệp Phong khiếp sợ ngây ra như phỗng.
Tình yêu của bà vậy mà giống hệt như của anh ta.
Bảo bối Thanh An khóc nức nở, khiến Diệp Phong cảm động lây nảy sinh một chút thương hại.
Anh ta nhìn thấy bà lão già nua, đã đoán được kết cục của tình yêu này. Anh ta sâu não hỏi: “Bà à, bà và ông ta cứ vậy bỏ lỡ cả đời sao?”
Bảo bối Thanh An nói: “Sau này tôi lại gặp được anh ta. Nhưng cũng đã cảnh còn người mất, tôi và anh ta cũng không trở về quá khứ được nữa”

“Haizz, lúc trước ngóng trông anh hiểu em, bây giờ anh hiểu tâm trạng của em nhưng em lại mong anh quên em. Anh à, chúng ta thật sự không thể cùng nhau tiến tới sao?”
‘Sáng sớm, mưa bỗng nhiên rơi tí tách.
Phía trước ngọn núi xảy ra sạt lở đất đá, Chiến Quốc Việt bọn họ bị ép ngừng lại Bảo bối Thanh An lại thu dọn xong túi xong, lúc chuẩn bị rời khỏi, Diệp Phong bỗng nhiên tiến vào lều vải nói: “Bà ơi, tôi mang cho bà chút đồ ăn thức uống”
Bảo bối Thanh An nhìn thấy mấy trái xanh xanh đỏ đỏ, đáy mắt hiện lên một tia mừng thầm. Đều là đồ cô ấy thích ăn, cô ấy không kịp chờ đợi đã cầm một trái nhét vào miệng.
Diệp Phong sững sờ nhìn cô, hơi lơ đãng.
Bảo bối Thanh An nhận ra được mình có hơi thất thố nên bèn hỏi: “Sao rồi?”
“Bà à, bà giống cô ấy quá” Diệp Phong nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.