🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bọn họ cứ như vậy mà đi được khoảng bảy tám ngày, cuối cùng bọn họ lại gặp phải một chướng ngại vật khi đến bên biên giới của Thiên Lũng.
Một nhóm người đi ra từ trong Thiên Lũng, bọn họ tự gọi mình là một nhánh bên của dòng họ của Bác Danh ở Thiên Lũng, Nghiêm Mặc Hàn lại hoàn toàn không nghi ngờ gì mà cảm thấy vui mừng nói: “Vậy thì vừa đúng lúc, chúng tôi là người của nhà họ Chiến ở Thủ đô, chúng tôi đến Thiên Lũng đến tìm ngài Bác Danh. Nếu như các người thật sự là người thân của ngài Bác Danh thì chúng tôi đã tìm đến đúng người rồi: Chiến Hàn Quân không hề nói một lời nào. Anh chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào những người kia. Khi nhìn thấy bọn họ đeo một chùm hoa cỏ kỳ lạ ở trên người thì Chiến Hàn Quân liền không nhìn được mà tò mò hỏi: “Tại sao các người phải đeo theo cái này?”
Anh chỉ vào chùm hoa cỏ ở trên cánh tay của bọn họ.
Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi trong số đó đứng ra giải thích nói: “Khu vực của Thiên Lũng bao la rộng lớn, bất cứ nơi nào ở bên trong đều chứa giữ những loài thực vật hiếm lạ, tuy răng chúng tôi lớn lên ở trong đó nhưng mà chúng tôi cũng không thể nhận ra được tất cả các loại hoa cỏ có độc. Vì vậy ngài ấy đã bào chúng tôi đeo những loại cỏ giải độc này lên để cho chúng tôi không bị trúng độc”
Chiến Hàn Quân đưa mắt nhìn về phía Bách Danh Mai và hỏi một người già trong số những người đó: “Có quen biết cô ấy không?”
Người già kia nghỉ ngờ mà nhìn về phía Bách Danh Mai, dường như ông ta đang liều mạng suy nghĩ câu trả lời thế nhưng cũng không nghĩ ra được bất kỳ manh mối nào.
Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy không còn kiên nhãn và hỏi: “Ngài Quân à, có gì thì sau khi đi vào mới nói đi. Tôi đã đói bụng rồi”
Chiến Hàn Quân liếc nhìn anh ta một cách lạnh lùng và nhỏ tiếng trách móc: “Cậu không sợ bọn họ bán cậu đi à”
Bởi vì lúc trước đã nhận lấy những bài học của Độc Bà Bà nên anh †a cũng sợ bản thân mình gặp phải người xấu. Vì vậy anh ta cũng không khăng khăng giữ ý kiến của riêng mình nữa.
Người đàn ông dẫn đầu nhóm người kia vỗ ngực và nói với một lời thề son sắt: “Ngài Quân, anh cứ yên tâm, cô Bác Danh đã tự mình nói một tiếng với chúng tôi rằng có bạn bè của nhà họ Chiến ở Thủ đô đến đây và bảo chúng tôi tuyệt đối không thể làm khó anh”
Dư Nhân nhỏ tiếng nói với Chiến Hàn Quân: “Đầm rồng hang cọp nên luôn phải thăm dò đấy? Nếu không thì làm sao có thể tìm thấy Bác Danh chứ?”
Chiến Hàn Quân nói: “Có tin đồn rằng Bác Danh đã chết rồi. Nếu như tin đồn là thật thì ý đồ của nhóm người này vô cùng nguy hiểm, không thể không đề phòng.”
Dư Nhân nói: “Ngài Bác Danh đã lẩn trốn cả một đời cũng không hề có chuyện gì, bà ấy đã rất thành thạo trong việc này. Bốc chắn bà ấy sẽ không mất đi sự sáng suốt khi về già đâu: Chiến Hàn Quân cũng trông chờ vào sự may mắn, anh luôn cảm thấy bà nội Bác Danh là một người phụ nữ lạnh lùng và thông minh đến như vậy và có thể nhìn thấu thói đời và lòng người, bà ấy không thể làm mất đi tính mạng của mình một cách dễ dàng đến như vậy được.
Điều quang trọng hơn là gần đầy tình trạng của Quan Minh Vũ và Oai Phong đã ngày càng trở nên nghiêm trọng, tình hình cấp bách nên Chiến Hàn Quân không thể không bí quá hóa liều được.
“Đi thôi”
Nhóm người Chiến Hàn Quân cứ như vậy mà đi theo nhóm người lạ mặt này.
Khi bảo bối Thanh An và Thanh Hòa đuổi tới thì liền nhìn thấy một cảnh tượng này, bảo bối Thanh An âm thầm cảm thấy kinh ngạc: “Tại sao bố lại đi theo bọn họ vậy?”
Thanh Hòa nói với ánh mắt sắc bén: “Nhóm người này có đeo một chùm cỏ giải độc ở trên người”
Vẻ mặt của bảo bối Thanh An thay đổi ngay lập tức, cô ấy nói: “Không ổn, chắc chắn bố đã mắc bãy rồi”
Thanh Hòa nói: “Làm sao chị biết được vậy?”
Bảo bối Thanh An nói: “Trí nhớ của ngài Bác Danh rất tuyệt vời, bà ấy đã nghiên cứu rất nhiều về những loại hoa cỏ của Thiên Lũng. Nếu như nhóm người này thật sự là người của Bác Danh Nhất Mạch thì chắc chắn sẽ nhận ra được những loài hoa cỏ có độc ở trong này và luôn tập trung vào việc phòng tránh, cần gì phải đeo cỏ giải độc vào mỗi ngày chứ?”
Thanh Hòa nói: “Nói có lý”
Bảo bối Thanh An nhanh chóng bước tới và cố gắng đuổi kịp nhóm người Chiến Hàn Quân.
Thế nhưng dù sao thì cô ấy cũng đã trở nên già nua lom khom nên bước chân cũng trở nên loạng choạng.
Thanh Hòa ngồi xổm xuống và nói: “Em cõng chị.”
Bảo bối Thanh An nói: “Vất vả cho em rồi, Thanh Hòa”
Thanh Hòa cũng không biết lấy sức lực thần kỳ từ nơi nào mà bước đi như bay và nhanh chóng đuổi theo nhóm người Chiến Hàn Quân.
“Ngài Quân hãy dừng lại” Thanh Hòa gọi Chiến Hàn Quân từ xa với giọng nói vang dội như tiếng chuông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.