*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một tay anh đẩy Nghiêm Mặc Hàn ra, sau đó lập tức chạy lên lầu như thể đây chính là nhà của mình.
Nghiêm Mặc Hàn muốn đi ngăn cản nhưng bà Nghiêm lại lắc đầu nói: “Để cho cậu ta đi đi. Bệnh của em gái con là tâm bệnh, tâm bệnh cần phải dùng tâm dược.
Cậu ta chính là thuốc giải của em gái con.”
Nghiêm Mặc Hàn tức đến giậm chân: “Cái gì mà thuốc giải? Con thấy anh ta là thuốc độc thì có.”
Trên lầu.
Chiến Hàn Quân đến cửa phòng ngủ của Linh Trang, vô cùng lo sợ đẩy cửa phòng ra.
Linh Trang cuộn mình trên giường, mái tóc đen óng xõa ra rối bời rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, khiến khuôn mặt cô càng trở nên gầy gò, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt.
Đôi mắt xinh đẹp, hai con ngươi như ngọc lưu ly đen đang mở to, hốc mắt trũng sâu, nhìn có vẻ rất tiều tụy. Ánh mắt tan rã lộ ra ánh nhìn sầu não.
Chiến Hàn Quân bước vào phòng, nhẹ tay đóng cửa lại.
Sau đó bước chân anh nhẹ nhàng di chuyển đến đầu giường.
Lặng lẽ quỳ trên mặt đất, ghé bên giường nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Linh Trang, nước mắt không khỏi tuôn rơi.
Đây là người con gái mà anh yêu nhất từ nhỏ đến lớn!
Giọng nói của Chiến Hàn Quân dịu dàng như làn gió mùa xuân ấm áp, từng đợt từng đợt thổi vào lòng người khiến cho Nghiêm Linh Trang cảm thấy vô cùng ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-con-thien-tai-giup-bo-cua-do-me/1688102/chuong-1186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.