*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh chậm rãi thả bàn tay to lớn đang siết lấy cổ họng của cô, rồi nói, trong giọng nói mang theo chút bối rối: “Nghiêm Linh Trang, sự thật mãi mãi chỉ có một, không ai có thể che giấu được nó. Đừng cố ngăn cản tôi tìm kiếm sự thật, và cũng đừng cố gắng đánh lừa dư luận, tôi sẽ không nhẹ dạ cả tin đâu.”
Nghiêm Linh Trang mở mắt ra, nhưng đồng tử của cô lại trở nên rời rã vô thần, lại còn sau khi bị anh kích động dữ dội như vậy, thì đôi mắt của cô đã hoàn toàn bị mù.
Trong tầm nhìn là một khung cảnh tối tăm, cô không thể nhìn thấy khuôn mặt của Chiến Hàn Quân.
Cô bật khóc vì buồn.
Tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy, muốn hành hạ cô từ tinh thần đến thể xác sao?
Nghiêm Mặc Hàn vội vã đưa Nghiêm Linh Trang rời đi.
Quan Minh Vũ từ dưới đất đứng dậy, nhìn ông chủ như chó nhớ nghề kia bằng ánh mắt kỳ lạ, đột nhiên hét lên một tiếng: “Người đâu, phá bỏ văn phòng của ông ta.”
bên ngoài xông vào, rồi đập phá ầm ầm.
Ông chủ vẫn rất kiêu ngạo: “Mấy người có vương pháp không vậy? Còn không cút đi, tôi báo án đấy?”
Quan Minh Vũ chỉnh †ề lại quần áo của mình, sau đó đánh ông chủ một trận tơi bời.
Không lâu sau, nghe thấy tiếng ông chủ cầu xin: “Ông lớn, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-con-thien-tai-giup-bo-cua-do-me/1688075/chuong-1159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.