Nghiêm Linh Trang cảm thấy ngực mình như bị người đánh thật mạnh, lại cố ra vẻ cười vui: “Tại sao?”
Chiến Hàn Quân phẫn uất không thôi Vì sao anh đường đường là đàn ông đội trời đạp đất mà trong lúc tra hỏi vợ mình còn bị cô nằm mũi dắt đi?
“Em trả lời anh trước đã. Sao lại về muộn như vậy?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Công ty tăng ca.”
Chiến Hàn Quân cười mỉa, cái cớ nhóc này lấy rất thấp cấp: “Thế sao em không thoại của anh?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Em không nghe thấy”
Chiến Hàn Quân đứng phát lên, tức giận gào với cô: “Nghiêm Linh Trang, em không thể nói thật một câu với anh sao?”
Nghiêm Linh Trang yếu ớt nói: “Vậy anh có tin tưởng em một trăm phần trăm sao?”
Chiến Hàn Quân tức đến mức bỏ đi, khi ngang qua người cô còn nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đưa cho Nghiêm Hiểu Như con dấu giả.”
Sau đó anh bước thẳng ra ngoài.
Nghiêm Linh Trang giật mình, bỗng chơi xấu kéo tay anh lại.
“Buông ra” Chiến Hàn Quân bực bội ra lệnh.
Nghiêm Linh Trang bị anh dọa sợ, buông tay ra “Anh Tước, anh nghe em giải thích đã.”
Cô nói.
Chiến Hàn Quân cắn răng hung tợn mắng: “Mẹ nó lại tin lời em thì tôi là đồ đần.”
Dứt lời căm phẫn rời đi.
Nghiêm Linh Trang nhìn bóng dáng quyết tuyệt của Chiến Hàn Quân, thở dài thật sâu.
Nguy cơ lòng tin giữa hai người đến khi nào mới có thể ngừng lại?
Thanh An đứng trên cầu thang nhìn bố mẹ cãi nhau, gương mặt nhỏ nhắn đầy ưu sầu.
Bố mẹ vất vả lắm mới đoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-con-thien-tai-giup-bo-cua-do-me/1688042/chuong-1126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.