Nghiêm Linh Trang vội vàng che đi âm thanh phát ra từ di động, chột dạ nhìn Chiến Hàn Quân.
Đáy mắt Chiến Hàn Quân tràn ngập một tia cười nhạo.
Nghiêm Linh Trang biết lời nói dối của mình bị anh phát hiện, không còn che giấu nữa.
“Em lập tức tới đây.” Cô nói vào điện thoại.
Chiến Hàn Quân tao nhã vẫy vẫy tay với cô, trực tiếp nói: “Cô có thể không cần đến nữa”
Nghiêm Linh Trang phẫn nộ nhìn anh: “Tối hôm qua tôi cứu anh. Anh không có gì để nói với tôi sao?”
Chiến Hàn Quân ngước mắt lên, đôi mắt đen mị hoặc kia so với ngân hà còn rộng lớn mênh mông hơn, làm cho người khác thật sự khó nắm bắt được cảm xúc của anh.
“Nếu như cô tránh xa tôi một chút, tôi sẽ càng thêm cảm kích cô.” Anh du dương nói.
Nghiêm Linh Trang tức giận đến mức hét lên: “Anh, tên điên này, tâm của anh đã bị chó hoang cần ăn sao? Hôm qua tôi không cứu anh, nói không chừng hôm nay anh đã phơi xác trên đường, có khi đang bị một đám người chỉ trỏ nữa đấy”
Chiến Hàn Quân tức giận nói: “Vậy cũng tốt hơn là bị ngư dân hiểu lầm tôi bị cô bao nuôi.”
Nghiêm Linh Trang cảm thấy tức cười.
Thì ra cô không để ý đến việc khi cô tiếp cận anh như vậy, lại tạo thành phiền toái lớn cho anh.
Anh là một người tự trọng như thế, coi danh tiếng là mạng sống, làm thế nào lại cho phép mình ăn cơm mềm, được nuôi dưỡng bởi phụ nữ giàu có chứ.
Chiến Hàn Quân thấy cô nửa ngày không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-con-thien-tai-giup-bo-cua-do-me/1687881/chuong-965.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.