🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chiến Hàn Quân là trưởng tôn, kéo theo.
Lạc Thanh Du dẫn đầu chúc thọ cho ông cụ *Cháu chúc ông nội phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Lạc Thanh Du nhằm mắt nói: ‘Chúc ông phúc thọ an khang!”
Lúc người chủ trì xuống thu quà, Lạc Thanh Du lại chậm chạp không chịu đưa lên.
Chiến Hàn Quân nháy mắt ra hiệu với cô, Lạc Thanh Du cạn lời nhìn chằm chằm anh, nhỏ giọng chất vấn: “Không phải anh nói ông cụ không mở hộp quà sao?”
“Ừm, cái tôi nói là quà của người ngồi đây”: Chiến Hàn Quân có lý chẳng sợ trả lời.
Lạc Thanh Du khóc không ra nước mắt.
Mẹ nó, cái tên này quả là lươn lẹo.
Trước mắt bao người, Lạc Thanh Du đành phải đưa quà của mình ra.
Lạc Thanh Du cúi đầu xuống, chờ đợi tiếng cười nhạo.
Ông cụ tự mình mở hộp quà ra, mở ra tấm tranh chữ.
Tranh chữ chưa kịp khô, tay ông cụ không cẩn thận dính mực đen.
Đám bạn bè vây xem đều than thở: “Bức vẽ này vừa mới vẽ xong à?”
“Sao có thể như vậy? Không muốn tặng thì đừng tặng chứ”
Mặt Lạc Thanh Du nóng lên.
Chiến Hàn Quân lại quét ánh mắt lạnh lùng về phía bọn họ, đám người đang ồn ào lập tức im bặt.
Ông cụ nhìn kỹ bức tranh chữ này, trên mặt dần toát lên vẻ rung động.
Chiến Hàn Quân đã từng nói cho ông biết, Lạc Thanh Du chính là Linh Trang, lúc đó ông còn bán tín bán nghi.
Nhưng hôm nay ông đã tin tưởng không chút nghỉ ngờ rồi.
Bức tranh chữ này, lời chúc mừng vừa khí khái lại không mất đi sự hài hước, nét chữ mạnh mẽ dứt khóa, lại không mất đi vẻ thanh tú bất phàm.
Quả là bút tích của Linh Trang.
Ông cụ nhìn Lạc Thanh Du, dịu dàng cười nói: “Lạc Thanh Du, quà của cháu khiến ông rất hài lòng”“
Lạc Thanh Du ngốc luôn, ông cụ nói thích quà của cô?
Ông cụ nói: “Ông già rồi, đã không còn ưa thích vật chất bằng những năm kia, ngược lại thích đồ vật giản dị, có thể nhận được món quà mà người khác dụng tâm chuẩn bị, làm cho ông cực kỳ vui vẻ”
Ngừng lại một chút: “Lạc Thanh Du, cháu muốn ban thưởng cái gì?”
Trong lòng Lạc Thanh Du thầm nghĩ, ông cụ ra tay rất hào phóng, có phải cô chuẩn bị phát tài rồi không?
Chiến Hàn Quân lại thay ông đồng ý: “Ông nội, cháu sẽ khen thưởng cho cô ấy”
Ông cụ nói: ‘Đừng bạc đãi nó nhé.”
Lạc Thanh Du bất ngờ trừng mắt nhìn Chiến Hàn Quân, cái tên này cản đường làm giàu của cô rồi!
Chiến Hàn Quân kéo cô về sau, rồi dò hỏi: “Nói đi, muốn gì?”
Lạc Thanh Du không hứng thú lắm, nói: “Cái tên vắt cổ chày như anh thì còn có thể cho tôi cái gì!”
Chiến Hàn Quân nghiến răng nói: “Không muốn thật à?
Thế đừng có hối hận nhé!”
Lạc Thanh Du ngâm nghĩ: “Tôi muốn”
Cho dù là một cái kim may của tốt!
Chiến Hàn Quân nghĩ đến những đồ vật mà mấy cô gái thích.
“ray là tặng em hoa…”
Lạc Thanh Du lắc đầu: “Hoa không được, không thể ăn cũng không thể uống!”
Chiến Hàn Quân thuận theo ý nghĩ của cô: “Muốn ăn tiệc à?”
Lạc Thanh Du lại läc đầu: “Ăn nữa thì tôi thành con heo mập mất!”
“Vậy em muốn gì?”
“Ngài Quân, anh cứ trực tiếp ném tiền vào mặt tôi là được!” Lạc Thanh Du nói.
Chiến Hàn Quân im lặng nhìn cô: “Cho tiền thì lại làm nhục nhân phẩm của em quᔓ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.