“Đường flop, nhanh lên, thoạt nhìn là giả, cái này ăn được sao?”
“Những người nấu ăn hằng ngày nhìn một cái là biết Đường Cửu Cửu là người biết nấu cơm được không? Trước đừng nói về cách cô ấy làm như thế nào, chỉ cần nhìn vào tay nghề điêu luyện của cô ấy liền biết không phải giờ vờ, thật sự là biết nấu cơm.”
“Lầu trên đừng tẩy nữa, cô ta là loại người hắc một vạn năm!”
...
Khi Phượng Tư Dạ vào phòng bếp, anh nhìn thấy Đường Cửu Cửu đang đặt bốn bông hoa tinh xảo và xinh đẹp lên bốn chiếc đĩa ăn phương Tây.
“Ảnh đế Phượng, anh đến thật đúng lúc. Xin hãy giúp một chút, tôi và anh, đàn anh Võ, Nhược Nam, mỗi người một phần.” Đường Cửu Cửu nói xong rồi lại đi pha cà phê.
Phượng Tư Dạ: “...”
Người phụ nữ này giống như không khách sáo với anh.
Chỉ là... Cô không biết thân phận của mình, một người phụ nữ đã có gia đình nói chuyện khéo léo như vậy với một người đàn ông xa lạ không phải là không thích hợp sao? Phượng Tư Dạ nghĩ đến đây vẻ mặt liền đen xì, nhưng vì cô đã làm một phần bữa sáng cho anh, anh lại trở lại khuôn mặt lạnh lùng bước đến và lấy đĩa thức ăn ra.
Đường Cửu Cửu chuẩn bị bốn cái ly kiểu Mỹ, rắc thuốc bột vào trong một cái, lại uống thuốc một lần, phỏng chừng bệnh của Phượng Tư Dạ sẽ khỏi.
Mặc dù sự giúp đỡ của anh ngày hôm qua là không tốt lắm, nhưng dẫu sao anh cũng tốt bụng, bản thân cô cũng cũng không keo kiệt đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-co-chap-lao-dai-sieu-dinh-nguoi/4338173/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.