Mộ Yến Lệ kinh ngạc nói: “Chuyện này, chuyện này không có khả năng đó chứ, các anh không phải anh em ruột sao?”
Mẹ của bọn họ là cùng một người, Dung Tư Thành sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Đôi lông mày của Dung Tư Thành nhăn lại, trong mắt có hiện lên sự thất vọng rất rõ ràng: "Vấn Tiêu, anh cho rằng thời gian ở chung dài như vậy, em đã hiểu anh hơn chút ít, ít nhất có thể học được cách phân biệt mọi chuyện, không nghĩ rằng em vẫn dễ dàng bị xúi giục!” Tề Vấn Tiêu kích động đứng lên, chỉ vào Dung Tư
Thành mắng lớn tiếng: “Anh câm miệng, xúi giục? Tôi chính là quá tin tưởng vào anh, tin tưởng đến mức tôi gần như phủ định cả chính bản thân mình, còn anh thì sao? Anh đã làm những cái gì? Anh đến cả mẹ của mình cũng dám ra tay!”
Dung Tư Thành ngồi ở trên số pha với một đôi mắt lạnh thấu xương: "Em đang suy nghĩ cái gì vậy? Mẹ của em cũng là mẹ của anh, anh có khả năng phải người đâm chết mẹ mình sao?"
Trong đáy mắt của Tề Vấn Tiêu dày đặc sương mù mờ mịt: "Tôi thừa nhận là anh không phải cố ý, nhưng nếu không phải vì anh muốn lấy được sự tín nhiệm của Phan Tổ Trinh mà lên kế hoạch cho vụ tai nạn kia, tại sao mẹ lại chết cơ chứ? Anh chỉ nói có bệnh đậu mùa, cái chết của mẹ cũng là có liên quan đến anh, tôi có thể hiểu cho anh nhưng không thể hiện tôi có thể tha thứ. Dung Tư Thành! Cả đời này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-boi-me-toi-la-cuong-nu/1197658/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.