Nhà Dung Bạc Nam.
Phan Tổ Trinh vừa cúp điện thoại, bà ta đưa ánh mắt nhìn về phía Dung Bạc Nam: "Dung Tư Thành và Tề Vấn Tiêu hình như đã tốt hơn rồi, người của chúng ta nhìn thấy Tề Vấn Tiêu từ tiểu khu bán đảo Hà Liên đi ra.”
Dung Bạc Nam nói: "Bán đảo Hà Liên cũng không những là của Dung Tư Thành, mà còn là của Lâm Hà Vinh nữa!”
Phan Tố Trinh hừ một tiếng: "Ông cho rằng Tề Vấn Tiêu đi tìm Lâm Hà Vinh sao? Từ khi nó rời khỏi từ nhà họ Dung khi mới 12 tuổi, nó đã cắt đứt mọi liên lạc với tất cả mọi người nhà họ Dung, ngay cả lễ mừng thọ của ông cụ Dung, nó cũng không tới, làm sao có thể đi tìm Lâm Hà Vinh? Ông nói nó đi tìm Mộ Yến Lệ, tôi còn dám tin chứ đi tìm Lâm Hà Vinh thì không?”
Dung Bạc Nam kéo Phan Tổ Trinh vào lòng: "Được rồi, bà đừng quá lo lắng, cứ cho là nó đi tìm Mộ Yến Lệ đi, tính tình Dung Tư Thành và Tề Vấn Tiêu tôi biết rõ, không phải là những người có thể nói chuyện mềm mại, hai đứa nó là kẻ thù của nhau nhiều năm như vậy, sao có thể trong hai ngày như vậy đã tốt rồi.
Phan Tố Trinh cảm thấy khó chịu, không thể giải thích được: "Tôi chỉ là cảm thấy kỳ lạ, hôm qua Ngũ Hỗ đi cướp lô hàng, vốn đã đến tay, sau đó lại có một đám người đi tới, mặc quần áo màu đen, trang bị còn rất kỹ càng, nghe bọn họ mô tả, tôi làm sao có cảm giác giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-boi-me-toi-la-cuong-nu/1197619/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.