Mộ Yến Lệ tức giận bật cười: "Đã không biết gì còn to mồm! Tôi thiết kế cánh hoa này vì dáng ngực của cô bị xệ xuống trông không đẹp, lộ ra quá sẽ khiến cả người của cô bị chảy xệ xuống, để lộ ra thì cũng được thôi, nhưng thật ra không thể lộ ra ngoài, lộ ra lù lù, khiến người ta không thể đánh giá cao được! Tất nhiên, cô không thể mặc váy của tôi, cô sẵn sàng xem nhẹ phong cách của chính mình, vậy thôi, tùy cô thôi! Bây giờ cô có thể đi, ra ngoài rẽ trái, đi chậm không tiền, thế nhé!"
Lương Tử Huyên tức giận đến trực tiếp bùng nổ: "Cô kiêu ngạo cái gì? Làm phiền tôi, tôi sẽ khiến cô đến cái chỗ làm ăn này cũng không có!"
Mộ Yến Lệ cười thầm: "Đi gặp bác sĩ tâm thần đi!"
Lương Tử Huyên chỉ vào Mộ Yến Lệ và chửi rủa: "Là cô muốn xem nhé! Chẳng qua cô dựa vào chuyện chữa khỏi bệnh cho ông Dung mà lên mặt với tôi à? Nói trắng ra, cũng chỉ là con chó làm thuê cho nhà họ Dung. Cô có gì mà đắc ý thế?"
Mộ Yến Lệ nheo mắt thể hiện sự nghiêm trọng. Người phụ nữ này có bị bệnh không?
Cô vội vàng chạy tới vài bước, giơ tay bóp cổ cô ta: “Cô là cái thá gì chứ?” Nói xong liền đẩy người ra ngoài.
Lương Tử Huyên bị đánh, lo lắng bị người khác nhìn thấy, vội vàng đứng dậy, hung hăng nhìn chằm chằm người đang đứng ở cửa sổ, nhưng không có gan đi vào lần thứ hai.
Cô ta chỉ cần dùng ngón tay chỉ vào Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-boi-me-toi-la-cuong-nu/1197594/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.