Dung Tư Thành không nhúc nhích, cứ ngồi im nhìn cô như vậy. “Mở cửa!" Mộ Yến Lệ nặng giọng hơn: "Anh đừng ngày thơ như vậy được không, Dung Tư Thành?”
Dung Tư Thành nhìn dáng vẻ hổn hển của Mộ Yến Lê, bởi vì cô lo lắng cho Trình Gia Dật và nó làm anh thấy khó chịu! Trái tim đột nhiên đau, và anh nhấn xuống để kiềm chế nó lại.
Khoá cửa mở ra trong tích tắc.
Mộ Yến Lệ mở cửa bước ra khỏi xe mà không quay đầu lại. Dung Tư Thành cứ nhìn bóng lưng dứt khoát của cô, nhìn cô giơ tay gọi một chiếc taxi.
Anh nheo mắt nhìn theo, cô muốn đi đầu, chẳng lẽ anh đưa đi không được sao?
Anh cảm thấy trái tim mình như bị ném vào chảo dầu sôi, đau đớn khôn nguôi.
Sau đó anh khởi động xe và lái đi
Tốc độ nhanh như cơn gió, Mộ Yến Lệ kinh ngạc nhìn chiếc xe đang lái đi ra ngoài, ánh mắt cô lóe lên, bàn tay cầm điện thoại siết chặt lại trong tiềm thức.
Cô thở dài thườn thượt, cúi người ngồi vào trong xe. Sau đó cô gọi lại cho Trình Gia Dật nhưng lần này điện thoại bị tắt máy ngay lập tức.
Nếu ngay từ đầu Trình Gia Dật không nghe máy, cô vẫn có thể nghĩ rằng anh ta đang bận nên không nghe máy, nhưng việc tắt máy chứng tỏ anh ta đã nhìn thấy cuộc gọi nhưng không cố ý nghe máy.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Cô lấy điện thoại gọi lại cho Tổng Chấn: "Đàn anh tôi rời đi lúc nào vậy?" "Khoảng hai giờ trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-boi-me-toi-la-cuong-nu/1197548/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.