Khi thể của hai người quá mạnh, trong ánh mắt tựa như cất giấu tia sáng khốc liệt, cứ có cảm giác như chỉ một giây sau thì sẽ tàn sát nhau đến mức máu tươi tung tóe.
Tất cả mọi người trên bàn tiệc đều không dám thở mạnh, cứ như thế nhìn chăm chăm hai người.
Phản ứng của Mộ Yên Lệ hơi chậm một chút, thế nhưng cũng cảm giác được sự biến đổi nhỏ bé trong bầu không khí này, cô tươi cười lôi kéo Dung Tư Thành. "Làm gì thế? Chỉ là một kiểu xưng hô mà thôi, cũng không đại biểu được cái gì. Tôi còn gọi ông của Dung Tư Thành là ông nội đấy, hai người thật là Ngày vui thế này đừng gây chuyện nữa, bị tôi ghi thù thì hai người thảm đó."
Nói xong, cô rót đầy ly rượu cho Dung Tư Thành, tiếp đó cũng quay qua rót đầy ly rượu cho Tề Vấn Tiêu. "Uống rượu, cảm ơn mọi người đã tới ủng hộ, lạicòn hỗ trợ cả địa điểm tổ chức bữa tiệc này. Lát nữa nhất định phải giảm giá cho tôi, tôi vừa mới khởi nghiệp thôi, tiền vốn còn chưa thu về đâu!"
Tề Vấn Tiêu hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn thu lại ánh mắt đặt trên người Dung Tư Thành, mỉm cười nói: "Quần áo đều được bản sạch rồi mà còn chưa thu hồi vốn? Bà chủ Mộ còn than nghèo nữa à?"
Mộ Yến Lê trịnh trọng trả lời: "Thật sự rất nghèo, còn chưa kiếm được tiền thuê nhà nữa đâu đấy."
Tề Vấn Tiêu đáp: "Hối hận, sớm biết vậy thì tôi cũng đầu tư để góp vốn cho cô rồi."
Mộ Yến Lê cũng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-boi-me-toi-la-cuong-nu/1197480/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.