Trong lồng ngực của Mộ Yến Lệ như hàng ngàn quân mã phi nhanh, cô không nói nên lời với phản ứng không thể khống chế này của mình. Dù sao cô cũng là mẹ của một đứa trẻ bảy tuổi, dù sao cô cũng đã từng ứng phó với mấy mươi lần bày tỏ, đến mức này sao? Cô đưa tay đẩy anh theo bản năng: “Anh, anh bỏ tôi ra trước đi.”
Có ai thổ lộ mà đè người ta lên tường thổ lộ không?
Cái này không phải là muốn ăn cướp sao?
Dung Tư Thành cũng hơi lui về sau một chút, giọng trầm thấp nói: “Em muốn hỏi gì sao?” Não của Mộ Yến Lệ bị hoảng sợ quá mức, cũng bắt đầu chậm rãi làm việc trở lại: “Anh, tại sao anh thích tôi?”
Tay Dung Tư Thành đút vào túi, mặc dù ngoài mặt giả vờ lạnh lùng, nhưng nhìn kỹ cũng có chút không tự nhiên lắm: “Chính thức một chút thì, em thông minh, xinh đẹp, có cá tính, có năng lực. Là một kiểu bạn gái lý tưởng.” Mộ Yến Lệ nhíu mày: “Còn không chính thức? “Nếu như tôi nói, tôi cũng không biết tại sao thích em, em có cảm thấy miễn cưỡng không? Thật ra, tôi thật sự không thể nói rõ được, lúc đầu chỉ là cảm thấy hiểu lầm em, có chút ngượng ngùng, muốn đền bù cho em. Sau đó tiếp xúc với em, tôi phát hiện em càng ngày càng..
Dung Tư Thành nói đến đây bỗng nhiên cúi đầu, rũ mắt cười. Sau đó ngẩng mắt nhìn về phía cô, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “Đáng yêu!”
Trên trán Mộ Yến Lệ xuất hiện đường đen, từ này thật sự không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-boi-me-toi-la-cuong-nu/1197473/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.