Vẻ mặt Mộ Yến Lệ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "ồ? Thật sao? Để tôi nếm thử"
Nói xong gắp một miếng cá cho vào miệng ăn: "Sao lại có cảm giác là lạ?"
Dung Tư Thành mỉm cười: "Không sao đâu, cách làm của mỗi người không giống nhau. Lần đầu ăn không quen, ăn thêm vài lần nữa sẽ quen thôi."
Mộ Yến Lệ vẫn nhìn chằm chằm vào con cá với vẻ mặt nghi ngờ, cô làm dựa trên phương pháp mà Thẩm Hoa
Linh đã dạy cho, sao hương vị lại không giống được nhỉ? "A! Hình như tôi quên xử lý nội tạng cá rồi!"
Thiếu chút nữa Dung Tư Thành đã bị sặc nước miếng chết, anh vô thức họ ra thành tiếng.
Mộ Yến Lệ vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi ngài Dung, thảo nào vừa rồi tôi nhìn con cá này có vẻ quá nguyên vẹn quá"
Dung Tư Thành không nói nên lời, muốn cười: "Em đang muốn hạ độc ai vậy?"
Vẻ mặt Mộ Yến Lệ tràn đầy uất ức: "Không phải từ trước tới giờ tôi chưa từng nấu nhiều món như vậy, có hơi nhầm lẫn một chút."
Dung Tư Thành nhìn khuôn mặt cô, khỏe mỗi cong lên, đầu óc rồi bời. Ai mà ngờ được một Mộ Yến Lệ ngăn nắp, xinh đẹp nhưng trong sinh hoạt hàng ngày lại là một kẻ ngốc chứ
Không hiểu sao anh lại càng muốn chinh phục cô càng sớm càng tốt, sau đó chăm sóc cho cô. “Chú Dung, cháu đề nghị chủ chỉ nên ăn mấy món mà cháu đề cử.
Mộ Gia Hạo nói xong thì gắp thêm một miếng trứng xào cà chua: “Chuyên môn ba tốt của mẹ cháu cũng khá ngon
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-boi-me-toi-la-cuong-nu/1197466/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.