Bây giờ đến lượt Mộ Yến Lệ tránh khỏi tầm mắt của cô ấy: "Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Cậu chỉ cần dạy tớ làm tám món là được!" “Cậu không nói tới cũng biết.” Thẩm Hoa Linh nhìn cô và cố ý bán tín bán nghi: "Đó là một người đàn ông có tên ba chữ, đúng không?” Mộ Yến Lệ liếc mắt nhìn cô ấy: "Làm sao cậu biết?" Thẩm Hoa Linh nhướng mày tự hào: "Hơn nữa mình còn biết các cậu có quan hệ không tồi!" Mộ Yến Lệ ôm lấy cánh tay rảnh rỗi: "Còn gì nữa không?" Thẩm Hoa Linh cười trộm: "Cậu còn thích anh ấy!" "Tại sao cậu không nói rằng anh ấy cũng thích tớ!" "Ừ. Anh ấy cũng thích cậu!" Mộ Yến Lệ vỗ vỗ đầu của cô ấy: "Càng nói càng vô lý!" Thẩm Hoa Linh cười rồi tránh đi:"Nếu không thích sao các cậu còn mặn nồng với nhau ở bệnh viện. Nếu không thích tại sao cậu lại vì anh ấy mà đích thân xuống bếp?" Mộ Yến Lệ hừ một tiếng: "Tớ gọi đây là có ơn trả ơn, hơn nữa trước đó Gia Hạo khiến công ty anh ấy tổn thất 300 tỷ, vì vậy anh ấy muốn tớ mời anh ấy ăn cơm do chính tay tớ làm. Tớ cũng hết cách rồi!" "Ồ..." Thẩm Hoa Linh nói đầy ẩn ý: "Bữa cơm này của cậu trị giá 300 tỷ? Thực sự đáng tiền!" Mộ Yến Lệ: "... "Rốt cuộc cậu có dạy hay không?" Thẩm Hoa Linh gật đầu: "Dạy chứ, làm cơm cho Tổng giám đốc Dung nhất định phải dạy, phải ôm chặt được cái đùi này mới được!" Mộ Yến Lệ khinh thường liếc nhìn cô ấy: "Thật sự nên để Dung Tư Thành nhìn thấy cái dáng vẻ nịnh bợ này của cậu!" Thẩm Hoa Linh điên cuồng: "Nói cho cậu biết đừng có mà chọc ghẹo tớ, cẩn thận tớ trói cậu đưa đến cho Dung Tư Thành đó!" "Bản bạn cầu vinh?" "Đây tớ gọi là kẻ biết thời thế mới là kẻ khôn ngoan!" "Được rồi cậu giỏi, mau lên đi, làm những gì vậy?" Thẩm Hoa Linh nói: "Để tớ dạy cậu vài món đơn giản." "Được." Thẩm Hoa Linh đứng ở bên cạnh quan sát, hai người bận rộn cả một buổi sáng miễn cưỡng chuẩn bị được tám món. Nhìn nó... có vẻ không tồi. Đầu Thẩm Hoa Linh đầy mồ hôi, cô bất lực nói: "Cậu dự định khi nào thì mời Dung Tư Thành?" Mộ Yến Lệ nhìn một bàn đầy đồ ăn có cái cảm giác thành công không thể giải thích được: "Buổi tối!" Thẩm Hoa Linh không nói nên lời: "Buổi tối mới mời, vậy bây giờ cậu đã chuẩn bị để làm cái gì?" Mộ Yến Lệ tự tin nói: "Tớ để cậu dạy tớ làm một lần trước, buổi tối không phải tớ sẽ biết làm sao?" Mồ hội rơi đầy trên mặt Thẩm Hoa Linh: "Bà chị à, cậu thực sự tự tin vậy sao?" Mộ Yến Lê: "..." "Cậu xem thường tớ Thẩm Hoa Linh lôi kéo cô ngồi trước một bàn đầy đồ ăn: "Nào, nếm thử đi!" Mộ Yến Lệ cầm lấy chiếc đũa: "Sao rồi? Xem ra vẫn còn tốt nhỉ! Cậu không nên cảm thấy tớ làm gì cũng không được, đồ ăn tớ làm cùng lắm cũng là ăn không ngon nhưng tuyệt đối không đến mức không ăn được! A, Phil Cái này sao lại mặn như vậy?" Biểu cảm của Thẩm Hoa Linh giống như đã biết trước mọi chuyện: "Không sao, có thể ăn được! Cùng lắm là uống nhiều nước một chút, nào đến đây thử một miếng nữa đi." Vừa nói, cô ấy vừa đưa cho Mộ Yến Lệ một miếng sườn heo nướng tỏi. Mộ Yến Lệ há miệng ăn, mới nhai vài lần liền nôn ra ngoài: "Hình như chưa chín!" Thẩm Hoa Linh gật đầu: "Thế nào? Đối với tớ cậu có vị trí mới chưa?" Mộ Yến Lệ cau mày, cất giọng dò hỏi: "Cậu dạy tớ kiểu gì vậy, những cái này đều chưa chín làm sao ăn được?" Thẩm Hoa Linh liếc cô một cái: "Cậu nhìn kĩ xem, hai cái này đều do chính tay cậu làm!" Mộ Yến Lệ hung hăng liếc mắt một cái, như thế nào cũng không tin rằng đây là do chính mình nấu. Thẩm Hoa Linh trông thấy dáng vẻ khó lòng chấp nhận nổi của cô thì không khỏi nở nụ cười: "Thật thương cảm cho con nuôi của tớ!" Mộ Yến Lệ đảo mắt nhìn cô ấy: "Không có bỏ đói thằng bé, không có cậu, còn có đàn anh của tớ và Lâm Hà Vinh" Thẩm Hoa Linh gật đầu: "Cậu vẫn muốn tự mình nấu ăn sao? Theo tớ thấy, cậu nên gọi ship ở bên ngoài đi, đến lúc đó giả vờ bày ra đĩa rồi nói chính tay cậu làm!" Mộ Yến Lệ thực sự nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi: "Tớ cảm thấy có thể, tuy không phải do chính tớ làm nhưng là do chính tớ đi mua!" Thẩm Hoa Linh đỡ trán: "Cậu như thế là không được, không có thành ý. Cậu làm đồ ăn dù ngon hay không Dung Tư Thành cũng sẽ không ghét bỏ, yêu ai yêu cả đường đi mà." "Đừng nói lung tung, gì mà yêu ai yêu cả đường đi chứ? Bọn tớ không có quan hệ gì hết" Thẩm Hoa Linh cong môi: "Không có quan hệ gì mà ngày nào anh ấy cũng chạy đến bệnh viện sao? Dung Tư Thành làm gì có rảnh rỗi như vậy?" Mộ Yến Lệ buộc phải biện minh: "Anh ấy đưa tớ đến bệnh viện thôi mà, giữa bạn bè làm gì có hi vọng gì? Không phải cậu và Lâm Hà Vinh ngày nào cũng chạy đến sao? Đến thăm tớ thì là thích tớ à? Cậu không biết phụ nữ theo đuổi sau lưng anh ấy nhiều thế nào đâu, cậu đừng có kéo thêm thù hận!" Thẩm Hoa Linh cũng không tranh luận với cô: "Được rồi, cậu nói không thì chính là không. Vậy bữa này phải làm thế nào?" “Ăn hết đi!” Mộ Yến Lệ oai phong lẫm liệt nói. Thẩm Hoa Linh nói: "Hai chúng ta, tám món, có thể ăn hết sao?" Mộ Yến Lê nói: "Còn có Lâm Hà Vinh nữa! Tớ sẽ gọi điện cho cậu ta. Con cú đêm như cậu ta tối qua chắc lại chơi game. Trong khi đang nói, điện thoại của cô đã gọi đi "Alo, Yến Lệ?" Mộ Yến Lệ không có nghe được thanh âm buồn ngủ thì thoảng kinh ngạc: "Hôm nay dậy sớm nha, đang ở đâu vậy?" Nhớ đọc truyện tr*ên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!! Cô để điện thoại đang gọi trên bàn đá cẩm thạch, trên tay bận rộn thu dọn phòng bếp. "Bên ngoài, tìm tôi có chuyện gì?" Mộ Yến Lệ chưa kịp trả lời thì có một giọng nữ quyền rũ trong điện thoại: "Ai đang gọi cho anh vậy? Tại sao lại là phụ nữ?" Mộ Yến Lệ dừng động tác thu dọn phòng bếp lại. Giọng nói của Lâm hà Vinh ở đằng kia rõ ràng đang giải thích cho người phụ nữ: "Ghen cái gì mà ghen, đó là bạn của anh, Yến Lê!" Mộ Yến Lệ liếc nhìn Thẩm Hoa Linh, cô ấy không có biểu cảm gì, nhưng liếc mắt một cái cô vẫn nhận thấy được sự mất tự nhiên của Thẩm Hoa Linh. Cô ấy trông có vẻ căng thẳng, đang dùng giẻ lau chỗ cũ một cách máy móc. Cô bất lực thở dài. Bọn họ rất quen thuộc, quen thuộc đến mức ngủ trên cùng một chiếc giường, Lâm Hà Vinh không nhận thấy Thẩm Hoa Linh thích anh ta! Cô giả vờ trầm mặc, nói vào điện thoại: "Tôi tìm cậu ăn cơm, có tám món, làm nhiều quá ăn không hết!" "Tám món? Ai làm?" "Tôi" Giọng nói của Lâm Hà Vinh chợt chùng xuống: "Quên đi, chúng ta vẫn nên ra ngoài ăn thì hơn." Trên mặt Mộ Yến Lệ có một đường đen: "Sao cậu có thể nói như vậy chứ? Tôi không cần mặt mũi hay sao? Mau tới đây. "Thực sự là đồ cô làm sao..." Lâm Hà Vinh cố tình không nói hết, để lại lời nói lấp lửng. Mộ Yến Lệ nghiến răng nói: "Đã làm sẵn cho ăn cậu còn kén chọn" Lâm Hà Vinh không sợ chết nói: "Đồ ăn cô làm vốn không cần phải chọn, đều ăn không ngon" Mộ Yến Lệ tức giận đến hít sâu một hơi: "Là tôi và Hoa Linh làm, mau chóng qua đây, lãng phí là phải tội!" Giọng nói của Lâm Hà Vinh lại vang lên: "Cũng gần như nhau, vậy tôi có thể dẫn thêm một người đến không?" "Đến đi đến đi!" Mộ Yến Lệ nói xong rồi cúp điện thoại, cô muốn xem ai lọt vào mắt xanh của Lâm Hà Vinh. Rất nhanh, chưa đầy mười phút hai người đã đến nơi rôi. Mộ Yến Lệ nhìn cô gái trước mặt, cô ấy không cao lắm, thuộc loại hình con chim nhỏ thích nép vào người, nửa người cô ta treo trên người Lâm Hà Vinh như thể một đứa bé. Cô ấy cười nói: "Xin chào, làm phiền rồi." Khóe miệng Mộ Yến Lệ khẽ co giật, cô cảm thấy cô ta không bằng Hoa Linh. Bất luận là so chiều cao hay là tướng mạo đều không so sánh được, nhưng tình cảm không phải công thức hoá, có tiền cũng khó mua được người mình thích. "Xin chào." “Yến Lệ, đây là bạn gái của tôi Trương Linh Đan. Linh Đan, đây là bạn của anh Mộ Yến Lê, còn người này là Thẩm Hoa Linh cũng là bạn thân của anh." Lâm Hà Vinh chỉ vào Thẩm Hoa Linh ở bên trong. Thẩm Hoa Linh lúng túng giật giật môi, cất tiếng chào hỏi: "Vào đi, đừng đứng bên ngoài."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]