Trong phòng bệnh lúc này ngoại trừ Thẩm Hoa Linh, còn có một người đàn ông với nước da trắng như tuyết, khuôn mặt tựa như họa. Người nọ yên lặng mà ngồi kế bên giường bệnh gọt táo, luôn luôn thì thầm vài câu với người bệnh trên giường, đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Thẩm Hoa Linh ngồi một bên nghe bọn họ nói chuyện cũng mỉm cười.
Cảnh tượng yên tĩnh mà thật tuyệt đẹp.
Dung Tư Thành đứng bên ngoài phòng bệnh được một lúc, khung cảnh tuyệt đẹp đó cũng khiến cho anh không nỡ quấy rầy
Đương nhiên là nếu trên giường bệnh không phải là Mộ Yến Lệ thì có thể anh đã đi rồi.
Anh hít một hơi thật sâu, buông bỏ thái độ tàn bạo vừa rồi và nhấc bước đi vào trong.
Thẩm Hoa Linh nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn, thì ra đó là Dung Tư Thành. Cô ấy lịch sự chào hỏi: “Ngài Dung?"
Ánh mắt của Mộ Yến Lệ và Tề Vấn Tiêu cùng nhìn về phía anh.
Dung Tư Thành đáp lại, ánh mắt nhìn thoáng qua Tế Vấn Tiêu, cuối cùng là nhìn lên người của Mộ Yến Lê: "Sao rồi? Đã khỏe hơn chưa?"
Mộ Yến Lê vô thức muốn gật đầu, lập tức nhớ đến không thể cử động được nên đã đổi thành lời nói: “Đỡ hơn rồi, ngài Dung không cần phải thường xuyên chạy đến bệnh viện, tôi không sao"
Trong tay cô còn cầm cây tăm xỉa răng, có thể là khi nãy dùng nó để ăn táo. Cô lấy tăm xỉa răng đưa cho Tề Vấn Tiêu, anh ấy cầm lấy và thuận tay để lên tủ trên đầu giường bệnh.
Hai người phối hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-boi-me-toi-la-cuong-nu/1197457/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.