Dung Tư Thành thoảng kinh ngạc, sau đó vui sướng bất ngờ: “Sao lại là cô? Cô cũng tới dự thi hả?”
Mộ Yến Lệ mím mồi, cười nghịch ngợm, đáp hàm hồ: “Ừ, không ngờ lại gặp anh ở đây!” Dung Tư Thành gật đầu, anh cũng muốn nói thế: “Tập đoàn Dung thị là nhà tài trợ.”
Mộ Yến Lệ cười gật đầu: “Ừ, vậy thì anh ngồi đi, tôi đi trước đây.
Dung Tư Thành đáp: “Ừ, lát nữa trò chuyện. Nhưng đôi mắt vẫn nhìn theo bóng lưng cô.
Gần đây anh rất dày vò, trong đầu cứ xuất hiện đi xuất hiện lại cảnh cô và Vấn Tiêu ngồi trên ghế tình nhân, Vấn
Tiêu cầm một hộp kẹo, cô cũng cười rất vui vẻ. Mỗi lần nhớ tới cảnh này, anh lại hụt hẫng. Có vẻ Vấn Tiêu rất thích cô, vậy thì anh là anh trai nên giữ khoảng cách với cô. Anh cố gắng làm cho mình trở nên bận rộn, bận đến nỗi không rảnh gặp cô, cũng không rảnh nhớ tới cô.
Nhưng... lúc này anh biết rõ mình muốn gặp cô, vui sướng trong lòng dù cố gắng áp chế cũng không được. Mãi tới khi thấy Mộ Yến Lệ ngồi vào ghế giám khảo, anh mới kinh ngạc, chẳng lẽ cô ấy không phải là nhà thiết kế dự thi mà là giám khảo? Anh vừa bất ngờ lại vừa cảm thấy có lý. Năng lực của cô hoàn toàn đủ tư cách làm giảm khảo.
Tổng cộng năm giám khảo, Mộ Yến Lệ ngồi chính giữa. Sau khi ngồi xuống, Dung Tư Thành vẫn nhìn mình, cô hoạt bát cười với anh. Khỏe môi Dung Tư Thành cũng cong lên.
Thấy tổng giám đốc nhà mình cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-boi-me-toi-la-cuong-nu/1197404/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.