“Dung Vấn Tiêu, anh có gì mà lớn lối chứ? Ai thèm quan tâm anh!” Dung Uyển Nga thở hổn hển kéo Dung Tư Thành muốn rời đi. Dung Tư Thành lại không nhúc nhích, ánh mắt nặng nề nhìn anh: “Vấn Tiêu, ông nội bị ốm, cậu có rảnh thì đi thăm ông đi”.
Tề Vân Tiêu hừ lạnh: “Đó là ông nội anh. Cơ hội lấy lòng nịnh bợ tốt như thế, anh tự giữ lấy đi”.
Dung Tư Thành hít sâu một hơi, lại nhìn Tề Vấn Tiêu và Mộ Yến Lệ rồi cùng Dung Uyển Nga rời đi.
Mộ Yến Lê sững sờ cả người. Tình huống gì vậy? Cô cẩn thận nhìn Tề Vấn Tiêu. Lúc này anh đã ngồi trên bàn, sắc mặt vẫn âm u, tỏa ra lệ khí khiến người ta sợ hãi.
“Anh... anh có ổn không?”
Tề Vấn Tiêu hít sâu một hơi, không lên tiếng, chỉ mở hộp kẹo mà Mộ Yến Lệ tặng mình, lấy một viên kẹo vỏ xanh lá, bóc vỏ rồi bỏ vào miệng. Mộ Yến Lệ cũng không nói gì, chỉ im lặng ngồi đối diện.
Có lẽ là mười phút, có lẽ là lâu hơn. Tề Vấn Tiêu ăn hết một viên kẹo rồi mới chậm rãi nói: “Anh ta là anh trai của tôi.”
Mộ Yến Lệ kinh ngạc: “Anh bảo ai? Dung Tư Thành hả? Anh cũng là người nhà họ Dung à?”.
Tề Vấn Tiêu lại nói: “Hơn mười năm trước đã không phải” Mộ Yến Lệ lại kinh ngạc: “Tại sao? Ở... nếu anh không muốn nói thì thôi.”
Ánh mắt Tề Vấn Tiêu xa xăm nhìn phương xa, nhưng đang nhớ lại chuyện nhiều năm về trước.
“Không có gì mà không thể nói, họ còn không sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-boi-me-toi-la-cuong-nu/1197400/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.